Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1366 - Chương 1366: Hôn Lễ (6)

Chương 1366: Hôn Lễ (6) Chương 1366: Hôn Lễ (6)

Nhưng mà cũng có người không biết, ví dụ như Lý Đại Lộ, ông Tứ, trong lòng bọn họ nghi hoặc, những thứ này sẽ không phải đều là giả đó chứ? Dùng để giữ thể diện?

Lẽ ra nhiều bảo bối như vậy nhất định sẽ có người động lòng, nhưng người biết lai lịch của Hà Tứ Hải thì không dám động lòng, người không biết thì lại cho rằng những thứ này là giả.

Chỉ có mấy đứa nhóc là hưng phấn sờ tới sờ lui, tràn đầy tò mò.

Mà lúc này Hà Tứ Hải tung người xuống ngựa, bước lớn đi vào.

Sau đó đi thẳng tới trước mặt vợ chồng Lưu Trung Mưu, vái chào.

"Tiểu tử bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu."

"Con đây là muốn làm gì?" Lưu Trung Mưu vội vàng đưa tay đỡ hắn lên.

"Con là tới đón Vãn Chiếu, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng và sự chăm sóc tỉ mỉ nhiều năm qua của cha mẹ đối với Vãn Chiếu."

"Nhưng mà những thứ này ... Trước đó không phải đã cho rất nhiều rồi sao?"

Tôn Nhạc Dao nhìn về phía mấy rương đầy vàng bạc châu báu ở bên cạnh, nhiều quá cũng khiến cho bọn họ phát sầu nha, trước tiên không nói để ở đâu, còn khiến cho người ghi nhớ.

"Trước đó chính là sính lễ, đây là lễ hỏi, không thể nói làm một được." Hà Tứ Hải cười nói.

"Nhưng mà thực sự quá nhiều rồi, ba và mẹ chỉ có hai người, muốn nhiều châu báu như vậy làm gì?"

"Ừm … Là con cân nhắc không chu đáo."

Hà Tứ Hải lộ ra vẻ chăm chú suy tư, tất cả mọi người bên cạnh nghe thấy đều nở nụ cười.

"Những thứ này lẽ nào đều là thật?" Lý Đại Lộ nhỏ giọng hỏi Đặng Đại Trung ở bên cạnh.

Trước đó lúc Vấn Tâm Quán khai trương, bọn họ gặp mặt, lần này xem như là lần gặp mặt thứ hai.

Mà một nhà ông Tứ bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe.

"Kết hôn là chuyện long trọng như thế, tôi nghĩ Tứ Hải sẽ không dùng đồ giả để lừa gạt người đâu." Đặng Đại Trung cười nói.

"Nhưng mà ... Hắn lấy đâu ra nhiều tiền bạc châu báu như thế chứ?" Lý Đại Lộ kinh ngạc nói.

Thực ra trong lòng một nhà ông Tứ cũng có câu hỏi như Lý Đại Lộ.

"Ông không biết?"

Hắn hỏi như vậy, trái lại khiến cho Đặng Đại Trung rất là ngạc nhiên.

Dù sao lúc Hà Tứ Hải chúc rượu, còn đặc biệt kính Lý Đại Lộ một chén, miệng nói sư phụ, cảm ơn sự chăm sóc đối với hắn…, mèo già hóa cáo như Đặng Đại Trung đương nhiên là ghi vào trong lòng.

"Tôi biết cái gì?" Lý Đại Lộ nghe vậy thì lại càng cảm thấy mông lung.

"Chờ sau khi Tứ Hải kết hôn, ông tự mình hỏi hắn đi, tôi nhiều lời sẽ không tốt." Đặng Đại Trung cười nói.

Lý Đại Lộ nghe vậy thì hơi kinh ngạc, chuyện này có cái gì mà không thể nói.

Hơn nữa Đặng Đại Trung càng như vậy, trong lòng hắn lại càng tò mò.

"Những thứ này cũng sẽ không hỏng, các người không dùng được, có thể để lại cho đời sau." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Bên cạnh mọi người nghe vậy thì lập tức nở nụ cười, bởi vì hai vợ chồng Lưu Trung Mưu chỉ có hai người con gái.

Huyên Huyên không cần phải nói rồi, sao có thể có đời sau, trên căn bản chính là Lưu Vãn Chiếu rồi.

Thế là ông nội Lưu Vãn Chiếu- Lưu Tâm Viễn cười nói: "Vậy thì để cho con của Vãn Chiếu đi."

"Ha ha, đưa đi như vậy không khác gì lại đưa trở lại. Tứ Hải cháu cũng không thiệt thòi một chút nào, Trung Mưu lại còn mắc nợ thêm người con gái." Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh cũng nói đùa.

"Đó là đương nhiên, bằng không cháu có thể đưa nhiều như vậy sao?" Hà Tứ Hải cũng nói đùa.

Nhưng trên thực tế nếu đã đưa những thứ đồ này ra ngoài thì hai vợ chồng Lưu Trung Mưu liền có quyền xử trí nó theo ý của bọn họ.

"Nhưng mà ba mẹ làm sao mà đưa những thứ đồ này trở lại đây?" Lưu Trung Mưu lại bắt đầu phát sầu rồi.

Hà Tứ Hải nhún nhún vai, biểu thị đây chính là chuyện của hắn.

Hà Tứ Hải đương nhiên có thừa biện pháp, thế nhưng hắn tới làm liền không có ý nghĩa rồi.

"Giáo sư Lưu, nếu như ông yên tâm về tôi thì cứ giao việc này cho tôi, tôi sẽ kéo về giúp ông, bảo đảm một cái ... Ạch ..."

La Thiên Chí vừa muốn nói sẽ không thiếu một cái nào, liền thấy trên đầu, trên tay và trên cổ ba đứa nhóc Đào Tử đang đeo đầy châu báu.

Mấy đứa trẻ nhỏ khác cũng muốn đi lên cầm, nhưng mà mấy người đưa đồ vào vừa nãy lại đứng canh giữ ở bên cạnh, thấy bọn họ lại đây, lập tức nhìn kỹ bọn họ, khiến cho bọn họ sợ hãi không dám tiến lên.

Chỉ có ba đứa nhóc cầm chơi là bọn họ đều làm như không thấy.

Mà lúc này Lưu Vãn Chiếu cũng mang theo một cơn gió, xuất hiện ở trong đại sảnh.

Mọi người tự động tách ra một con đường.

Hà Tứ Hải tiến lên đón, đưa tay tới.

"Chúng ta về nhà."

Lưu Vãn Chiếu đưa tay tới, mặt tươi cười như hoa.

Hà Tứ Hải kéo nàng, trực tiếp đi ra ngoài khách sạn.

Mà lúc này, chiếc liễn to lớn kia đang ngừng ở ngoài cửa, tất cả người nâng liễn đều quỳ một chân trên đất, cúi đầu chắp tay, lẳng lặng chờ đợi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment