Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1365 - Chương 1365: Hôn Lễ (5)

Chương 1365: Hôn Lễ (5) Chương 1365: Hôn Lễ (5)

Hà Tứ Hải có chút dở khóc dở cười, kết hôn có cái gì mà phải cố lên?

Toàn bộ quy trình hôn lễ không khác gì với những hôn lễ bình thường cả.

Cha mẹ hai bên đọc diễn văn và chúc phúc, chú rể cô dâu nói lời ước hẹn, còn có bọn nhỏ hoạt bát, khiến cho hiện trường hôn lễ tràn ngập vui cười.

Chờ tất cả kết thúc, đương nhiên chính là phân đoạn ăn uống thỏa thuê mà Huyên Huyên thích nhất.

Tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy, rất nhanh đã có người lục tục rời sân.

Nhưng mà cũng có một số người ở lại lẳng lặng chờ đợi.

Nhân viên phục vụ rất đã chỉnh đốn sạch sẽ bàn ghế và thay mới.

Bọn họ tuy rằng cảm thấy kỳ quái tại sao hôn lễ đều kết thúc rồi mà vẫn còn có nhiều người không đi. Nhưng mà thấy La Thiên Chí đều ngồi ở chỗ này chưa động, đương nhiên cũng không dám hỏi nhiều.

Mà những người này còn chính là những người có quan hệ thân cận nhất với Hà Tứ Hải.

Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đám người La Thiên Chí đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, từng người tiến lên chào hỏi cùng mọi người.

Ngay cả ông Tứ và mấy người Lý Đại Lộ đều không hề rơi xuống.

Mà ông Tứ thì nói chuyện rất vui vẻ với Lý Đại Lộ, Đặng Đại Trung..

"Tứ Hải tiếp theo còn có sắp xếp gì không?" Ông Tứ thấy mọi người đều ở lại chỗ này, có chút ngạc nhiên hỏi.

"Cháu cũng không biết, nhưng mà trước đó Tứ Hải có nói với cháu, bảo cháu không nên vội vã đi, buổi tối hắn còn có sắp xếp." Lý Đại Lộ nói.

Hà Tứ Hải kết hôn, Lý Đại Lộ không những mình đến mà con trai của hắn Lý Quốc Đống cũng tớ.

Lý Quốc Đống bây giờ đã ba mươi năm, cũng đã làm công nhiều năm ở bên ngoài, hiện tại Lý Đại Lộ bởi vì dính ánh sáng của Hà Tứ Hải nên có một phần sự nghiệp của chính mình. Hắn hi vọng có thể theo dẫn con trai theo, không cần phải chịu cảnh bị người bắt nạt ở bên ngoài nữa.

Thế là hắn muốn mượn cơ hội này, giới thiệu con mình cho Hà Tứ Hải, làm quen một chút.

Lý Đại Lộ hiện tại đã có chút phản ứng lại, không phải Hà Tứ Hải trông ngóng mấy lão tổng như Lâm Kiến Xuân, mà là những lão tổng này trông ngóng Hà Tứ Hải.

Cho nên hắn đương nhiên là muốn củng cố quan hệ với Hà Tứ Hải, đây là chuyện thường tình, cũng không sai.

Mà lúc này trong phòng khách sạn ở trên lầu, Lưu Vãn Chiếu lại đổi một thân màu áo cưới thời Đường màu xanh.

"Đây là quần áo gì, thật là đẹp?"

Mấy phù dâu quay xung quanh Lưu Vãn Chiếu, vẻ mặt đầy thán phục. Trên đồ cưới màu xanh mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển, đưa tay chạm đến lại như là không có gì.

Đây không phải tính từ, mà là thật sự cảm giác sờ được.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng kèn Xô Na và tiếng chiêng trống.

Mọi người vội vàng chạy đến bên giường, nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy một đội người mặc áo giáp màu bạc sáng, cưỡi ngựa lớn, đi tới dọc theo đường cái bên hồ.

Ở phía trước đội ngũ là mười mấy người cao lớn cường tráng, bắp thịt cuồn cuộn, nâng một cỗ kiệu cực kỳ hoa lệ, hoặc nói là liễn có vẻ như càng thích hợp hơn.

"Oa, Vãn Chiếu, chồng cậu tìm nhiều người đàn ông cường tráng như vậy đến từ chỗ nào thế."

Vu Thu Vân bày ra vẻ mặt hoa si, nàng là giáo viên Yoga, liếc mắt là đã nhìn ra cơ bắp của những người đàn ông này không giống với người thường, đây là được luyện thành một cách chân chính, chính là loại hình mà nàng yêu thích.

Nhưng mà vẻ mặt của những người khác trong phòng lại quýnh lên, đây là từ ngữ kiểu gì đây.

"Bọn họ hẳn là đều là quân nhân đúng không? Trong bộ đội, nhưng mà bọn họ cưỡi ngựa thật tốt." Tưởng Như Song nói.

Mọi người thấy đội người cưỡi ngựa kia tĩnh lặng không tiếng động, cho dù bên cạnh có tiếng âm nhạc, ngựa vẫn vững như núi, không thấy tí ti hỗn loạn nào, có thể thấy rõ đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Hơn nữa đám người này không chỉ có vóc người cường tráng, ngay cả ngựa đều đặc biệt cao to, phía sau ở đội ngũ còn có một đám người khiêng rương gánh sọt.

Mà dẫn đầu đội ngũ, đương nhiên chính là Hà Tứ Hải cưỡi ngựa lớn ...

Trên người hắn mặc một bộ cổ trang với vạt áo lớn hình mặt trăng, một gốc đại thụ chọc trời kéo dài từ bả vai tới vạt dưới, theo bước tiến của ngựa, lá cây trên quần áo dường như đều đung đưa theo, nhìn cực có khí thế.

"Thật đẹp trai." Phùng Nhã Thiến cũng nổi lên vẻ mặt hoa si.

"Đi sang một bên, về nhà tìm chồng của mình đi, đây là chồng tớ."

Lưu Vãn Chiếu đẩy mặt nàng sang một bên, khiến cho mọi người cười vang một trận.

Mà lúc này, đội ngũ đón dâu đã đi tới dưới khách sạn.

"Chúng ta cần đi xuống không?"

"Đi xuống đi." Lưu Vãn Chiếu dẫn đầu đi ra ngoài cửa.

"Oa, cậu đã không thể chờ đợi được nữa rồi sao?" Đám người Tưởng Như Song trêu chọc.

Nhưng Lưu Vãn Chiếu lúc này đã không còn tâm tư để ý các nàng. Nàng hận không thể mọc cánh để bay đến bên người Hà Tứ Hải.

Tuy rằng đồ cưới trên người nàng thật sự có thể làm cho nàng bay.

Lúc này dưới cửa lớn khách sạn, bởi La Thiên Chí căn dặn nên cửa đã được mở ra.

Một gánh rương gỗ được che kín bằng gấm vóc được đưa vào.

"Đây là cái gì?" Mọi người có chút ngạc nhiên.

Thế nhưng cũng không ai đưa tay mở ra nhìn một chút, nhưng mà mấy đứa nhóc lại không lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp đưa tay xốc một rương lên, sau đó lập tức đưa tới một tràng thốt lên.

Chỉ thấy bên trong sọt tràn đầy vàng bạc châu báu.

"Oa, hạt châu thật lớn." Huyên Huyên đúng là không khách sáo chút nào.

Nàng rút một sợi dây chuyền trân châu màu vàng ra từ bên trong rồi đeo lên cổ của mình.

Trân châu phía trên dây chuyền có màu vàng, đúng là cực kỳ hiếm có, không biết phải lựa chọn từ trong bao nhiêu trân châu nữa.

Hơn nữa kích thước của mỗi một viên đều khoảng hai mươi milimet.

Chuỗi dây chuyền này chính là bảo vật vô giá, huống hồ bên trong cái sọt này còn có các đồ trang sức bằng vàng bạc khác.

Heo vàng lớn nạm đầy bảo thạch, bát vàng lớn được điêu khắc tinh mỹ, hoa sen vàng sinh động, trên đài sen còn có từng viên hạt sen được làm từ bảo thạch ...

Đây còn chỉ là một cái sọt, không tính đến rương, chỉ sọt thôi đã có năm cái rồi.

Mọi người kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm.

Bất quá người ở hiện trường, phần lớn đều biết thân phận của Hà Tứ Hải, tuy rằng cảm thấy thán phục, nhưng lại không cảm thấy hiếm lạ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment