"Đào Tử, Đào Tử ..."
Huyên Huyên dán mặt ở trên cửa sổ xe, nhìn vào bên trong.
Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ mà hạ cửa sổ xe xuống.
"Em làm gì thế?"
"Em tìm Đào Tử chơi."
"Hiện tại không chơi, bọn chị muốn đi khách sạn."
"Khách sạn? Đào Tử vẫn là trẻ nhỏ, không thể uống rượu nha, chị, chị cũng không biết cái này sao?"
"Khách sạn không chỉ là chỗ uống rượu, còn là chỗ ăn cơm."
"Ăn cơm?"
Huyên Huyên sờ sờ cái bụng, hình như còn chưa đến thời gian ăn cơm đúng chứ? Nhưng mà không sao cả.
"Vậy em cũng đi." Nàng lập tức nói.
Sau đó lay cửa xe muốn đi lên …
"Trên xe không đủ chỗ ngồi, em đi ra sau ngồi cùng ba mẹ đi."
"Không muốn, Đào Tử vì sao lại có thể? Chị làm mẹ của Đào Tử nên chỉ yêu Đào Tử, không yêu em nữa sao?"
Huyên Huyên nghe vậy, lập tức bày ra dáng vẻ nếu như chị dám nói thì em sẽ khóc cho xem.
"Đương nhiên là không phải, nhưng mà nếu như em lên, vậy thì Uyển Uyển phải làm sao bây giờ? Tử Hằng phải làm sao bây giờ?"
"Vậy … Vậy…" Huyên Huyên cũng không biết phải nói như thế nào nữa.
"Để con đi xuống cùng với Huyên Huyên đi." Lúc này Đào Tử chủ động lên tiếng.
Nói thực sự, nàng ngồi ở giữa Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cũng không phải là rất thoải mái.
Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, mở cửa xe để cho nàng xuống.
Sau đó vẫy vẫy tay đối với Trương Lộc ở phía xa, để nàng giúp đỡ trông coi bọn nhỏ.
Mà lúc này, khách sạn đã được bố trí tráng lệ, các thân thích rộn rộn ràng ràng, chờ đợi chú rể cô dâu đến.
Nhưng mà bọn họ cũng không phải là ngồi vô vị ở chỗ đó. La Thiên Chí đã sắp xếp thỏa đáng, ngoại trừ sắp xếp một ít đồ uống thức ăn nhẹ ra, còn đặc biệt tìm một đoàn đội biểu diễn đến biểu diễn một số tiết mục cho mọi người, để mọi người cảm thấy không đến nỗi quá tẻ nhạt.
Mà hai vợ chồng La Thiên Chí đã đi tới hiện trường từ lâu, đang nói chuyện với Lâm Kiến Xuân.
Còn ông bà nội và một nhà bác cả của Lưu Vãn Chiếu thì đang nói chuyện cùng với vợ chồng Trương Lục Quân và bà nội. Bọn họ vẫn là lần đầu gặp mặt.
Mà Chu Ngọc Quyên thì mang theo La Vũ Dương đi vào hậu trường, lát nữa Lưu Vãn Chiếu còn phải trang điểm lại lần nữa, đổi áo cưới, rồi đi chúc dựa theo quy trình hôn lễ bình thường.
Nhưng đây chỉ là quy trình kết hôn bình thường, màn kịch quan trọng còn ở buổi tối, ngay cả Chu Ngọc Quyên cũng không biết quy trình cụ thể.
Nhưng mà buổi tối chỉ chiêu đãi một ít người thân cận nhất, một ít họ hàng xa sẽ trực tiếp sắp xếp ở lại tại khách sạn, ngày mai là có thể rời đi.
Mà lúc này Đinh Mẫn đang trò chuyện câu được câu không với Ninh Đào Hoa, nhưng mà hai người dung mạo xuất chúng vẫn thu hút ánh mắt của không ít người.
Đinh Mẫn vốn không muốn đến, thế nhưng do dự mãi, cuối cùng vẫn là đến rồi, nếu đã bỏ xuống thì không nên quá lưu ý làm gì.
Nhưng mà nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng nào dễ dàng bỏ xuống như vậy.
Ninh Đào Hoa cũng nhìn ra được, nhưng nàng cũng không nói gì.
"Chỗ này của tôi có chút trà do chính mình làm, cô muốn nếm thử không?"
"Trà?" Đinh Mẫn không rõ nàng vì sao lại đột nhiên nói đến chuyện trà.
"Đúng, muốn nếm thử không?"
Đinh Mẫn theo bản năng mà gật gật đầu, sau đó tò mò không biết nàng đặt trà ở chỗ nào. Dù sao Ninh Đào Hoa chỉ mặc một bộ sườn xám, toàn thân không giống như có chỗ có thể để trà.
Ninh Đào Hoa nghe vậy, đưa tay cầm ấm nước bên cạnh qua, rót một ít nước vào trong ly của Đinh Mẫn.
"Trà ..."
Đinh Mẫn vừa muốn hỏi trà ở nơi nào, liền thấy miếng cánh hoa đào nổi lên từ đáy chén.
Một cỗ hương hoa đào lờ mờ quanh quẩn trong chóp mũi của nàng.
"Đây là trà gì?" Đinh Mẫn bưng chén lên, tò mò hỏi.
"Vong tình." Ninh Đào Hoa nói.
Đinh Mẫn sửng sốt một chút, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Sau đó nàng phát hiện có một loại cảm giác say rượu, cảm thấy chóng mặt, lại cảm thấy rất sung sướng, tụ tâm vốn bị tích tụ dường như đều hoàn toàn thanh tĩnh lại.
Mà lúc này, tiếng nhạc trong đại sảnh vang lên, một người chủ trì lên đài, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Mọi người theo giọng nói của người chủ trì nhìn về phía sân khấu hình chữ T.
Chỉ thấy một cô bé mặc váy công chúa màu trắng, đầu đội mũ vàng, đeo một cái giỏ hoa, tập tễnh đi lên.
Nàng có chút sợ hãi mà nhìn xung quanh, thế nhưng rất nhanh lại lấy dũng khí và đi về phía trước.
Theo nước tiến của nàng, cánh hoa bên trong lẵng hoa ào ào rơi xuống, nàng còn thỉnh thoảng nắm một nắm rồi tung lên không trung.
Chỉ là trong thời gian chớp mắt, trên sân khấu chữ T đã được phủ bởi một tầng cánh hoa dày đặc.
Cái nho nhỏ kia dường như là có ma pháp, trong đó có vô cùng vô tận cánh hoa, khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy tò mò, ngay cả người chủ trì đều không ngoại lệ.
"Đào Tử."
Dưới sân khấu có người vẫy tay với nàng.
"Hì hì .." Đào Tử tươi cười đáp lại.
Nàng nhìn thấy rất nhiều người quen thuộc, có ông Tứ và bà Tứ, dì Đinh và dì Ninh, còn có anh Bối Bối ...
Lúc này cô dâu đi ra, ánh đèn chiếu rọi xuống, áo cưới trắng nõn dường như đều toả ra hào quang.
Hai cô bé mặc một thân cổ trang mỏng như cánh ve, đi theo hai bên trái phải ở phía sau, giúp đỡ cầm khăn che mặt thật dài.
Hà Tứ Hải tiến lên đón từ phía đối diện.
Trên đường gặp Đào Tử, hắn còn sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Đào Tử nắm chặt nắm đấm, ý nói là hắn cố lên.
------
Dịch: MBMH Translate