Đám người Tưởng Như Song tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng lúc này cũng không tiện mở miệng.
Hà Tứ Hải thả nàng ra rồi đứng dậy, lúc đi ngang qua bên người Huyên Huyên còn gõ nhẹ ở trên đầu nàng một hồi.
Vừa nãy nàng là người gọi lớn tiếng nhất.
Huyên Huyên oan ức che đầu nhỏ, nhưng mà làm thế nào cũng không buông hồng bao trên tay ra.
Uyển Uyển ở phía sau lén lút cười.
Hà Tứ Hải đi tới trước giường, cúi người xuống, đưa hoa tới.
Lưu Vãn Chiếu mỉm cười nhận lấy.
Hà Tứ Hải lại đưa tay tới, Lưu Vãn Chiếu mỉm cười đặt tay ở trong lòng bàn tay của hắn.
Phùng Nhã Thiến bên cạnh há mồm muốn nói, lại bị Tưởng Như Song kéo lại.
Hà Tứ Hải đưa tay kéo nàng lên, thuận tay ôm kiểu công chúa.
"Đi thôi." Hắn trực tiếp ôm nàng ra ngoài phòng.
Trong phòng khách Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Ngày hôm nay không quản Hà Tứ Hải có thân phận gì, đều là con rể của bọn họ, nên có lễ tiết cần có.
Hà Tứ Hải thả Lưu Vãn Chiếu xuống, hai người đi qua kính trà cho bọn họ.
Hai người cho mỗi người một cái hồng bao lớn, Hà Tứ Hải cũng đổi giọng gọi ba mẹ.
"Vãn Chiếu giao lại cho con đó, sau này con phải nhọc lòng hơn rồi. Nếu như nàng có chỗ nào làm không được thì con cứ nói cho ba."
Lưu Trung Mưu nhìn con gái mắt ngọc mày ngài, mặt đầy ý mừng trước mắt, trong lòng cực kỳ không muốn, thế nhưng con gái lớn rồi chung quy lại phải lập gia đình, hiện tại có chỗ về tốt, hắn hẳn là nên cao hứng mới đúng, nhưng mà lại làm thế nào cũng không cao hứng nổi.
"Ba, mẹ, yên tâm đi, con sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng." Hà Tứ Hải cũng bảo đảm nói.
"Đào Tử, lại đây, tới nơi này." Tôn Nhạc Dao vẫy vẫy tay với Đào Tử đang tò mò đứng nhìn ở bên cạnh.
Đào Tử lờ mờ hiểu hiểu mà đi lên trước.
"Đến, bà nội cũng cho con một cái hồng bao, sau này phải ở chung với mẹ cho thật tốt nha." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Mẹ?" Đào Tử nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu lập tức đáp lại nàng một gương mặt tươi cười.
"Vâng ạ." Đào Tử vui vẻ nhận hồng bao.
Huyên Huyên bên cạnh thấy thế, lập tức chạy lên nói: "Mẹ, người cũng cho con một cái hồng bao đi, con sau này cũng sẽ cẩn thận ở chung với mẹ."
"Ha ha..."
Khắp phòng lập tức vang lên tiếng cười vui vẻ.
"Đi thôi."
Hà Tứ Hải đứng dậy, thuận tay ôm Đào Tử ở bên cạnh lên.
Lưu Vãn Chiếu cũng đứng dậy kéo cánh tay Hà Tứ Hải.
"Ba, mẹ, vậy chúng con đi trước đây." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Đi đi, đi đi ..." Lưu Trung Mưu quay đầu, làm bộ vô tình vung vung tay, thực ra trong lòng là ngàn lần không muốn.
Nhìn bọn họ xoay người rời đi, hắn lúc này mới xoay đầu lại.
"Được rồi, có cái gì mà khổ sở, sau này ngẩng đầu không gặp thì chính là cúi đầu gặp." Tôn Nhạc Dao lại nghĩ tương đối thoáng.
"Ai, nói thì nói thế, nhưng dù sao sau này chính là người của người khác rồi." Lưu Trung Mưu nói với vẻ mất mát.
"Ba mẹ, các người đang nói cái gì thế?" Huyên Huyên bên cạnh có chút mờ mịt hỏi, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì.
"Anh nhìn, chúng ta còn có Huyên Huyên mà." Tôn Nhạc Dao ôm nhóc con vào trong lồng ngực rồi nói.
Lưu Trung Mưu vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại thấy không đúng, hình như đứa con gái này cũng không thuộc về bọn họ.
"Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta cũng đến khách sạn đi, đợi lát nữa còn có rất nhiều chuyện đây. "
Tôn Nhạc Dao đứng lên, kéo Uyển Uyển đang ngồi xổm ở bên cạnh qua, sau đó một tay dắt một người đi ra ngoài cửa.
Chờ đi tới dưới lầu, mới phát hiện ở đây cực kỳ náo nhiệt.
Bởi vì trước đó đã đánh tiếng với người của cơ quan, lại đồng ý dùng tiền, cho nên toàn bộ tiểu khu đều giăng đèn kết hoa, tràn ngập vui mừng.
Không quản có phải là hộ gia đình trong tiểu khu hay không, chỉ cần là người xuất hiện vào ngày hôm nay đều sẽ được tặng một hộp kẹo mừng và một phần quà nhỏ.
Người nhận được quà đương nhiên cũng không keo kiệt nói ra mấy lời chúc phúc.
Người lớn cũng còn tốt, thế nhưng bọn nhỏ lại nói ầm ĩ, gây nên không ít chuyện cười, thế nhưng lại tăng thêm không ít bầu không khí vui vẻ.
Những thứ này đều là Chu Ngọc Quyên sắp xếp.
"Đào Tử?"
Huyên Huyên và Uyển Uyển qua một hồi lâu, liền đi tìm Đào Tử khắp nơi.
"Đào Tử và cô cùng tiến lên chiếc xe kia rồi nha." Lúc này một bé trai chạy tới, chỉ vào xe hoa phía xa rồi nói.
Hắn là cháu trai của bác cả Lưu Vãn Chiếu- Lưu Tử Hằng, lần trước hắn đã tới Hợp Châu, đều rất quen thuộc với Huyên Huyên, Uyển Uyển và Đào Tử.
Tính cách của bé trai này hoàn toàn ngược lại với Huyên Huyên, giống như con gái, nói chuyện đều là nhỏ giọng nhỏ nhẹ, dáng vẻ yếu đuối.
Huyên Huyên có chút ghét bỏ hắn, không thích chơi cùng hắn.
Hắn vẫn cùng mẹ ở dưới lầu hỗ trợ phát quà.
Mẹ của hắn Đới Nguyệt Tinh muốn mượn cơ hội này rèn luyện lòng can đảm của hắn một chút.
Cũng không ngờ rằng, Huyên Huyên và Uyển Uyển vừa mới đi ra, hắn đã trực tiếp bỏ gánh không làm, muốn tìm mấy người Huyên Huyên chơi.
Huyên Huyên và Uyển Uyển nghe Lưu Tử Hằng nói xong liền đi thẳng đến đầu xe, Lưu Tử Hằng vội vàng đuổi theo ở phía sau, sợ bị bỏ lại.
------
Dịch: MBMH Translate