Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1362 - Chương 1362: Hôn Lễ (2)

Chương 1362: Hôn Lễ (2) Chương 1362: Hôn Lễ (2)

"Không phải, các cậu đừng hỏi, Tứ Hải đều đã sắp xếp xong rồi. Các cậu hôm nay chỉ cần có mặt là được, không cần lo lắng những chuyện khác."

"Chúng tớ cũng không lo, nhưng mà hôm nay dù sao cũng là ngày trọng đại. Người một đời cũng chỉ có lần này, cũng không nên có ... có sơ sót gì." Vu Thu Vân nói rất uyển chuyển, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu rõ ràng ý của các nàng.

"Được rồi, tớ đều không lo lắng, các cậu lo lắng cái gì, yên tâm đi, Tứ Hải làm việc rất đáng tin, tớ tin tưởng hắn."

"Tớ thấy cậu bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc." Phùng Nhã Thiến nhỏ giọng thầm thì.

Thế nhưng hai người khác vẫn là nghe thấy, cùng nhau nở nụ cười.

Mà Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh lại mơ hồ đoán được một ít, lòng tràn đầy chờ mong Hà Tứ Hải sẽ tổ chức một hôn lễ đặc biệt.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng pháo, nhưng đây đều không phải là pháo thật, chỉ là hiệu quả của loa.

Mấy người lập tức chạy đến trước cửa sổ, chỉ thấy một đoàn xe thật dài đang lái tới dọc theo đường cạnh sông.

Ba đứa nhỏ cũng muốn nhìn, nhưng mà vóc dáng không đủ cao, gấp đến độ nhảy lên.

...

"Nói trước rồi nha, đợi lát nữa phải để bọn họ nhét hồng bao, hồng bao không đủ thì không được mở cửa. Em nói với bọn họ, các em cứ đứng ở cửa không đi, có biết không?"

Mắt thấy đội đón dâu sắp lên lầu, Trương Lộc không quên căn dặn mấy đứa nhóc.

"Biết rồi." Ba nhóc đáp trăm miệng một lời.

"Các em biết hồng bao là cái gì không?" Trương Lộc không yên tâm lại hỏi một câu.

"Là tiền."

Đào Tử lập tức trả lời, ấn tượng của nàng tương đối sâu sắc, lúc ăn tết, nàng nhận được rất nhiều hồng bao lớn.

"Đúng, là tiền, có tiền thì các em có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon, chơi vui, quần áo đẹp đẽ." Trương Lộc lại cường điệu lần nữa.

Ba đứa nhóc rất là hưng phấn, biểu thị nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

"Mở cửa, mở cửa ..." Ngoài cửa rất nhanh đã truyền đến tiếng gõ cửa.

"Là chú La. " Huyên Huyên nhỏ giọng nói.

Đào Tử gật gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: "Cháu không mở."

"Không mở, không mở chính là không mở, mẹ không trở về ..." Huyên Huyên còn thuận thế hát một bài.

"Hia hia …"

"Là mấy nhóc Đào Tử sao, nhanh mở cửa giúp chú có được hay không?"

"Không được."

"Chú sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho các cháu."

"Đồ ăn ngon."

Huyên Huyên nghe vậy ngay lập tức chuẩn bị đi mở cửa, lại bị Uyển Uyển kéo lại.

"Không được, bọn họ còn không cho hồng bao."

"Đúng, hắn đang lừa ngươi, căn bản là không có đồ ăn ngon." Trương Lộc cũng nhỏ giọng nói.

Khá lắm, dĩ nhiên lại lừa người đối với việc này, tội ác tày trời, tên xấu xa.

"Không mở, trừ phi ... trừ phi chú cho cháu một cái hồng bao thật lớn." Huyên Huyên lập tức ồn ào.

Đối phương nghe vậy, lập tức nhét qua khe cửa ba cái hồng bao.

Huyên Huyên vội vàng tiến lên, con cái mông nhỏ, nhặt hồng bao lên, sau đó chia cho một người một cái.

"Hia hia hia ..."

Uyển Uyển thấy lấy được hồng bao, rất thành thực mà đưa tay liền muốn mở cửa.

"Không được, một cái hồng bao làm sao đủ ..." Trương Lộc vội vàng ngăn cản.

"Trương Lộc, em nghe thấy chị nói chuyện rồi, nhanh lên mở cửa cho em một chút." Ngoài cửa truyền đến tiếng của Hà Tứ Hải.

"Chị là chị gái của em đó, phải gọi là chị ngày hôm nay không cho hồng bao thì sẽ không mở cửa cho em."

Uyển Uyển đứng ở bên người nàng, nghe lời này bỗng cảm thấy có chút quen tai, thế là ngước cổ nhìn Trương Lộc.

"Làm sao thế?" Trương Lộc nghi hoặc hỏi.

"Em trai không ngoan?"

"Đúng, em trai không ngoan, ha ha ..." Trương Lộc nở nụ cười.

Uyển Uyển cũng vui vẻ theo, giống như là tìm được tri kỷ.

Dù sao ngày kết hôn cũng là ngày vui, Trương Lộc muốn làm ồn ào, Hà Tứ Hải cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể lại nhét mấy cái hồng bao lớn vào trong khe cửa.

"Hiện tại được rồi chứ."

"Không được, em phải hát một bài nữa." Trương Lộc lại nghĩ ra một chủ ý mới.

"Chị còn không dừng lại, cẩn thận qua mấy ngày nữa em tính sổ với chị."

"Em… em uy hiếp chị, chị phải nói cho bà nội." Trương Lộc có chút sợ sệt nói.

Nghiêm Tú Ảnh ở bên cạnh cười đến không ngừng được.

Thực sự là đã sợ lại còn thích chơi...

"Đào Tử, mở cửa ra giúp ba."

Cuối cùng Hà Tứ Hải không phản ứng đến nàng nữa, sử dụng đại chiêu.

Quả nhiên Đào Tử nghe vậy ngay lập tức muốn đi mở cửa.

"Không được, không được, trò chơi còn chưa kết thúc mà." Trương Lộc vội vàng ngăn cản nàng.

Đào Tử có chút xoắn xuýt rồi.

"Đào Tử, nếu không mở cửa, ba sẽ không kết hôn được, không kết hôn được thì sẽ không cưới được vợ rồi." Hà Tứ Hải dường như biết trong phòng phát sinh chuyện gì, cười to rồi nói.

Tất cả người vây xem đều cười vang.

Chỉ có Đào Tử là không cười, ba ba không cưới được vợ, vấn đề này rất là nghiêm trọng nha.

"Chị là tên xấu xa sao?" Nàng nhìn chằm chằm Trương Lộc rồi chất vấn.

" y... Chị là người tốt, không phải kẻ xấu." Trương Lộc vội vàng nói.

"Vậy sao chị không cho ba ba em cưới vợ, ba ba em cưới vợ cũng không dễ dàng, chị làm sao có thể xấu như thế chứ?"

"Ha ha..."

Mọi người không nghĩ tới Đào Tử sẽ nói như vậy, đều cười đến không được, ngay cả Lưu Vãn Chiếu cũng không ngoại lệ.

Thế là đám người Tưởng Như Song cách cửa hô với bên ngoài: "Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, Đào Tử đều nói anh cưới vợ cũng không dễ dàng gì, sau này nhớ phải cố gắng đối tốt với Vãn Chiếu đó."

"Biết rồi, nhanh mở cửa một chút, nếu không sẽ quá giờ lành mất."

Nghe Hà Tứ Hải vừa nói như thế, Lưu Vãn Chiếu vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa.

Sau đó lập tức bị đám người Tưởng Như Song trêu đùa kéo lại.

"Hắn đang đùa cậu đó, cậu còn tưởng là thật à, chúng tớ để ý thời gian mà."

Lưu Vãn Chiếu bị nói cho đỏ mặt.

Nhưng mà mọi người cũng không kiên trì nữa, cuối cùng do Đào Tử mở cửa phòng ra.

"Ba ba, ba nhanh cưới vợ một chút đi, không nên để cho nàng chạy mất."

Giọng điệu ngây thơ của Đào Tử lại chọc cười mọi người lần nữa.

Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm ấp nàng một hồi, sau đó rút một bông hoa trong bó hoa ở trên tay ra rồi đưa cho nàng.

"Cảm ơn ba ba." Đào Tử vui vẻ nhận lấy.

Mọi người nhìn một màn ấm áp trước mắt, cũng không có cảm thấy cái gì không thích hợp cả.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment