Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1361 - Chương 1361: Hôn Lễ (1)

Chương 1361: Hôn Lễ (1) Chương 1361: Hôn Lễ (1)

"Các cậu thấy tớ mặc bộ đồ này thế nào?"

Tưởng Như Song mặc một thân lễ phục, cố ý khoe khoang ở bên người Phùng Nhã Thiến.

Phùng Nhã Thiến bởi vì đã kết hôn, cho nên lần này nàng không làm phù dâu.

Ngoại trừ Tưởng Như Song và Vu Thu Vân, hai người khác là Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh, tổng cộng bốn người.

Mà bên phía Hà Tứ Hải thì khá là phiền toái, rất khó khăn mới tập hợp được bốn người.

Lần lượt là La Hoan, Phạm Hồng Ba, Lâm Trạch Vũ và Đặng Chí Học.

Đặng Chí Học là cháu trai của Đặng Đại Trung, thực ra hắn căn bản là góp cho đủ số, bởi vì Hà Tứ Hải thực sự không tìm được ứng cử viên phù hợp.

Nhưng mà sau đó mới phát hiện, hắn mới là người đặc thù nhất, có ý nghĩa lớn nhất.

Bởi vì tất cả những chuyện sau này của Hà Tứ Hải, bao gồm việ gặp gỡ Lưu Vãn Chiếu, đều bắt nguồn từ Đặng Đại Trung.

Cho nên để cháu trai của Đặng Đại Trung đến làm phù rể cho bọn họ, đương nhiên là có ý nghĩa đặc biệt ...

"Lát nữa, mọi người nghe theo khẩu lệnh của tôi, không cho hồng bao thì không được mở cửa, ai cũng không được mềm lòng."

Trương Lộc hoạt bát bày ra khí thế ngang nhiên ở trong phòng cô dâu, một bộ chỉ điểm giang sơn.

Nàng không chỉ là bạn của cô dâu, còn là chị gái của chú rể, nàng nói chuyện đương nhiên là tùy ý hơn rất nhiều.

"Nhưng mà nàng đừng nghịch quá ác khiến cho Hà Tứ Hải mất mặt, sau đó sẽ tìm cậu tính sổ đó." Nghiêm Tú Ảnh cười nói.

Bộ lễ phục phù dâu mặc ở trên người nàng lại mang theo mị lực khác.

Nếu như nói Trương Lộc là hoạt bát đáng yêu, như vậy Nghiêm Tú Ảnh chính là thành thục mê hoặc, hoàn toàn là hai loại phong cách không giống nhau.

Phong thái của hai người thậm chí còn mơ hồ muốn áp Tưởng Như Song và Vu Thu Vân một đầu.

Trương Lộc nghe Nghiêm Tú Ảnh nói như vậy, trong lòng có chút rụt rè, suy nghĩ một chút liền đi ra ngoài kéo ba nhóc Đào Tử đi vào.

Ba nhóc con ăn mặc quần áo như búp bê, vừa dễ thương vừa đáng yêu.

Các nàng ngày hôm nay đều có nhiệm vụ, Đào Tử ngày hôm nay làm hoa đồng, sẽ tung hoa lên sân khấu, mà Huyên Huyên và Uyển Uyển thì nâng váy cưới.

Trương Lộc hệt như một đứa nhỏ, lôi kéo ba đứa nhóc rì rà rì rầm ở trong góc.

Có ba người các nàng ở trước, nàng không sợ cái gì nữa.

Lưu Vãn Chiếu mặc một thân váy phượng hoàng vui vẻ ngồi ở trên giường, mỉm cười nhìn bọn họ.

Huyên Huyên nói chuyện xong với Trương Lộc liền chạy tới tò mò ngó một cái.

Sau đó nói: "Chị, trên quần áo của chị có rất nhiều gà nha."

"Đây không phải gà, đây là Phượng Hoàng." Lưu Vãn Chiếu kéo nàng qua, nhỏ giọng sửa lại lời nói của nàng.

Huyên Huyên giật mình trừng mắt quan sát.

"Em sao thế?” Lưu Vãn Chiếu nghi hoặc hỏi.

Huyên Huyên duỗi tay nhỏ ra, sờ sờ đầu Lưu Vãn Chiếu, nghi hoặc mà hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"

"Chị có thể có chuyện gì, vì sao lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì chị nói chuyện là lạ." Huyên Huyên nói.

Lưu Vãn Chiếu lập tức hiểu rõ ý của nàng, tức giận lật người nàng lại, đánh mấy cái ở trên mông nàng.

"Khà khà, chị bây giờ không lạ nữa rồi." Huyên Huyên vui vẻ nói.

Mấy phù dâu bên cạnh đều nở nụ cười.

"Ngày hôm nay chị kết hôn, tạm thời tha thứ cho em." Lưu Vãn Chiếu vừa bực mình vừa buồn cười.

"Cảm ơn chị nha." Huyên Huyên nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì sửng sốt, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, sau đó bỗng nhiên cười ngả nghiêng.

Huyên Huyên hoàn toàn không hiểu nổi các nàng cười cái gì, nhìn thấy táo đỏ và đậu phộng ở trên giường, lập tức đưa tay nhỏ tới.

Lại bị Lưu Vãn Chiếu một phát bắt được.

"Cái này không thể ăn, ít nhất là bây giờ không thể ăn."

"Em không ăn, em lấy xuống giúp chị, mẹ nói, không thể để đồ ăn trên giường nhà."

"Vãn Chiếu, em gái cậu thực sự là rất biết nói đùa." Tưởng Như Song cười nói.

Nàng và Vu Thu Vân, còn có Phùng Nhã Thiến, đều cho rằng Huyên Huyên là đứa nhỏ thân thích trong nhà Lưu Vãn Chiếu, còn không biết nàng là em gái ruột của Lưu Vãn Chiếu.

Dù sao các nàng là bạn thân nên cũng biết chút ít chuyện năm đó, cho nên không hề nghĩ theo hướng là em gái ruột.

"Không cần em lo lắng, em đi với với mấy nhóc Đào Tử đi."

Lưu Vãn Chiếu chỉ chỉ bên cạnh, Đào Tử và Uyển Uyển đang chơi bóng bay, trong nhà đâu đâu cũng có, màu hồng nhạt, màu đỏ và màu vàng.

Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu vẫn là không đành lòng, cuối cùng lấy một cái trên giường rồi nhét vào bên trong túi nhỏ của nàng.

Nàng dặn dò: "Không nên ăn quá nhiều, ngày hôm nay sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, cẩn thận ăn no rồi sẽ ăn không vô."

Huyên Huyên nghe vậy lập tức gật gật đầu, dù sao đã từng ăn thiệt thòi nhiều lần, nàng có kinh nghiệm trong mấy việc như này.

"Vãn Chiếu, hôn lễ ngày hôm nay sắp xếp như thế nào, chúng ta đến khách sạn trước sao?" Tưởng Như Song ở bên cạnh hỏi.

Lẽ ra làm phù dâu, các nàng hẳn là phải biết toàn bộ quá trình ngày hôm nay mới đúng. Nhưng mà cho đến bây giờ cũng không có ai đến nói cho các nàng biết.

"Đúng, đi khách sạn trước." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Này, không phải hẳn là nên qua nhà chú rể trước hay sao? Phong tục bên phía các cậu không giống à?" Phùng Nhã Thiến hỏi.

Nàng nói rất hàm súc, chỉ lo thương tổn đến Lưu Vãn Chiếu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment