"Ba ba, chị Uyển Uyển đâu?"
Buổi chiều tan học, Hà Tứ Hải đi đón Đào Tử và Huyên Huyên, hai người không thấy Uyển Uyển liền cảm thấy rất kỳ quái.
Trong ngày thường Uyển Uyển đều đi theo giống như một cái đuôi vậy. Hà Tứ Hải đi nơi nào nàng đều đi theo, nhất thời không nhìn thấy, các nàng trái lại cảm thấy kỳ quái rồi.
"Nàng trở về với ba mẹ của nàng rồi, đi thôi, chúng ta cũng về nhà sớm một chút."
Hà Tứ Hải kéo hai đứa nhóc xoay người liền muốn đi về nhà.
"Ba ba, ba sắp kết hôn với dì Lưu sao?" Đào Tử đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy, con không phải đã sớm biết rồi hay sao? Những ngày này trong nhà chất đầy đồ vật, con cũng nhìn thấy rồi mà?"
"Có phải là phải tiêu thật nhiều thật nhiều tiền?" Đào Tử lại hỏi.
"Hừm, vẫn còn được, không phải là rất nhiều, ba đã cất giữ giúp tiền của con rồi, con không cần lo lắng đâu."
"Không sao, số tiền kia chính là cho ba dùng để cưới vợ." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút không nhịn được mà nở nụ cười.
"Vậy thì đúng là phải cảm ơn con rồi, nhưng mà trẻ nhỏ không cần quá lo lắng đến chuyện của người lớn đâu, bản thân mình mỗi ngày đều thật vui vẻ là được."
"Hừm, con mỗi ngày đều rất vui vẻ."
"Em cũng rất vui vẻ." Huyên Huyên ở bên cạnh thấy thế liền không cam lòng yếu thế.
"Vậy sau này con có phải là có mẹ rồi hay không?" Đào Tử lại hỏi.
"Đúng, nếu như con muốn gọi dì Lưu là mẹ thì cũng được nha."
Thực ra trước đó Lưu Vãn Chiếu cũng nói với Đào Tử vấn đề này rồi, nếu như nàng muốn gọi mình là mẹ thì có thể gọi.
Nhưng mà Đào Tử cho rằng nàng còn không phải là vợ của ba, nên vẫn chưa thể tính.
"Hì hì ..."
Đào Tử nghe vậy thì len lén nở nụ cười, sau này nàng có thể nói với các bạn nhỏ trong nhà trẻ là mẹ mình là thế này ... Thế này ...
"Con rất vui sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Hừm, con rất vui vẻ nha." Đào Tử vui vẻ nói.
"Em cảm thấy, em cũng có thể vui vẻ hơn một chút, →_→ "
Ánh mắt Huyên Huyên nhìn về phía một quầy hàng bán khoai tây chiên ở bên cạnh.
Cái gọi là khoai tây chiên, chính là cắt khoai tây thành khố rồi chiên ngập dầu, sau đó sẽ trộn với gia vị, sau đó có thể trực tiếp dùng tăm đâm ăn. Mùi thơm nức mũi kia, ngửi thôi đã cảm thấy muốn chảy nước dãi rồi.
Giá cả cũng không đắt, năm tệ một phần, Hà Tứ Hải mua hai phần, sau đó để ông chủ bỏ chút tương cà, chua chua ngọt ngọt, hai đứa nhóc ăn rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn.
Hạnh phúc của các nàng chính là đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, Huyên Huyên bỗng nhiên nói: "Đào Tử, ông chủ kết hôn với chị gái của chị, em gọi chị gái là mẹ thì phải gọi chị là dì nhỏ nha."
"Dì nhỏ?"
"Đúng vậy, ba của ba ba gọi là ông nội, mẹ của ba ba gọi là bà nội … em gái của chị gái gọi là dì nhỏ ..."
Khá lắm, nàng còn hát lên luôn rồi.
"Mới không muốn, chị là chị gái." Đào Tử tức giận nói.
"Nhưng chị là em gái của mẹ em, chị chính là dì nhỏ." Huyên Huyên cười hắc hắc.
"Mới không muốn."
"Không muốn cũng không được, ai bảo ông chủ muốn kết hôn với chị gái đây?" Huyên Huyên liếc Hà Tứ Hải một cái.
Khá lắm, lửa này còn đốt tới cả trên đầu của hắn, thật là một đứa nhỏ không có lương tâm.
"Dì nhỏ là trưởng bối, có đồ ăn ngon hay chơi vui thì đều phải nhường cho vãn bối nha." Hà Tứ Hải nói với vẻ thờ ờ.
Đào Tử còn chưa hiểu là có ý gì.
Hà Tứ Hải đã trực tiếp giải thích: "Ví dụ như khoai tây chiên, dì nhỏ phải nhường cho cháu của mình ăn trước."
Đào Tử lần này đã hiểu.
Huyên Huyên: (ΩДΩ)
"A ô, a ô ..."
Tay nhỏ của nàng nhanh đến mức không thấy rõ, không ngừng mà nhét khoai tây chiên trong tay vào trong miệng.
Sau đó…
Khụ, khụ, khụ, ăn quá nhanh, khiến cho chính mình bị sặc.
"Em cũng thật là, lại không ai cướp của em, em không thể ăn từ từ sao?" Hà Tứ Hải nhẹ nhàng giúp nàng vỗ vỗ lưng.
Huyên Huyên nhìn về phía Đào Tử.
"Em không cướp của chị nha." Đào Tử nói với vẻ vô tội.
"Đúng, nàng lại không cướp của em, ai bảo em là dì nhỏ của người ta cơ chứ, là dì nhỏ thì phải chủ động nhường nhịn mới đúng."
"Vậy em không làm dì nhỏ nữa, em vẫn nên làm chị thì hơn."
Huyên Huyên rất biết ý, lập tức thay đổi, cũng không tiếp tục muốn làm dì nhỏ nữa, làm dì nhỏ thực sự là quá chịu thiệt rồi.
Hai người ăn xong khoai tây chiên, Huyên Huyên lại nói nàng khát muốn uống nước, Đào Tử cũng gật gật đầu.
Hà Tứ Hải làm sao không biết các nàng có ý gì, bởi vì bọn họ đang đi ngang qua trước cửa hàng tiện lợi.
Thế là Hà Tứ Hải nói: "Về nhà uống."
"Về đến nơi sẽ chết khát mất." Huyên Huyên lập tức nói.
"Con sẽ biến thành mứt đào." Đào Tử nói.
"Vậy thì biến thành mứt đào đi, mứt đào ăn ngon." Hà Tứ Hải vừa bực mình vừa buồn cười.
"Nhưng mà mứt đào không dễ nhìn, khô cằn."
Đào Tử nhíu chặt mày, phiết khóe miệng, giống như là đang nói con đã biến thành mứt đào rồi.
"Được rồi, các con muốn uống gì?" Nhìn dáng vẻ oan ức của nàng, Hà Tứ Hải thực sự không đành lòng.
"Coca …" Hai đứa nhóc lập tức trăm miệng một lời.
"Ồ, vì sao lại là Coca?"
Hà Tứ Hải cảm thấy không đúng, hai thằng nhóc này thật giống như là đã lên kế hoạch từ sớm rồi, hơn nữa trước đó cũng không nghe nói các nàng thích uống Coca nha.
"Vu Minh Hạo nói Coca uống siêu ngon, uống xong Coca thật là sung sướng." Huyên Huyên lập tức nói.
Đào Tử ở bên cạnh gật đầu liên tục.
“Nói lung tung, trẻ nhỏ uống nhiều Coca sẽ không lớn được." Hà Tứ Hải phản bác.
Huyên Huyên: →_→
Đào Tử: →_→
"Làm sao, không tin anh nói à?"
"Vóc dáng của Vu Minh Hạo cao hơn em." Huyên Huyên nói.
"Cũng cao hơn con." Đào Tử phụ họa.
Hà Tứ Hải: ...
Thế là Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói: "Uống nhiều Coca sẽ béo phì."
Hai đứa nhóc phản bác không được điểm này, bởi vì Vu Minh Hạo chính là một tên béo.
"Con cảm thấy, mập một chút càng dễ thương." Đào Tử nói.
Lúc này Huyên Huyên cũng gật gật đầu phụ họa.
"Các con ngày hôm nay là quyết tâm muốn uống Coca đúng không?"
"Đó là đương nhiên, Coca Cola, uống vào rất vui vẻ nha."
"Không uống được thì sẽ không vui vẻ."
"Thẩm Di Nhiên cũng từng uống rồi, nếu như chúng em không uống thì ngày mai sẽ không biết nên nói chuyện với nàng như thế nào."
"Như vậy bọn họ sẽ không chơi cùng chúng em nữa."
"Hậu quả rất nghiêm trọng."
"Đào Tử rất thương tâm." Huyên Huyên nói.
"Huyên Huyên cũng rất buồn." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải: \-_-
Hai người này một người xướng một người hát đúng là không chê vào đâu được.
Hà Tứ Hải không còn cách nào, chỉ có thể vào cửa hàng tiện lợi mua một chai Coca, nhưng mà mua loại đóng chai, cầm hai cái ống hút.
"Như vậy, các em cùng uống, nếm thử mùi vị là được rồi."
Đào Tử nhìn ống hút trên bình một chút rồi lập tức đưa đầu tới.
Huyên Huyên cuống lên, cũng vội vàng đến gần, hít sâu một hơi.
Hút quá mạnh, một miệng quá lớn, Huyên Huyên trực tiếp bị sặc rồi ho khan. Nàng sặc đến mức chảy cả nước mắt, chuyện này cũng chưa tính, Coca còn trực tiếp phun ra từ trong lỗ mũi của nàng.
"Ha ha ... Huyên Huyên mũi của chị biết phun nước kìa, chị là cá heo nhỏ sao?" Đào Tử cười to nói.
"Em chờ đó cho chị."
Huyên Huyên cuống lên, hiện tại nàng không quản được nhiều như vậy, nói chung là không thể để cho Đào Tử một mình uống hết được.
Nàng nói chưa dứt lời, lời này vừa ra khỏi miệng, Đào Tử đã lộ ra một nụ cười xấu xa.
"Gào gừ. . ."
"Không muốn nha ..."
Nước mắt trên mặt, cũng không biết là do sặc hay là do gấp.
Nhìn hai đứa nhóc làm ầm ĩ, Hà Tứ Hải trực tiếp che mặt.
Đúng là càng ngày càng không dễ dạy bảo.
------
Dịch: MBMH Translate