Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1359 - Chương 1359: Thời Gian Vui Vẻ Của Uyển Uyển.

Chương 1359: Thời Gian Vui Vẻ Của Uyển Uyển. Chương 1359: Thời Gian Vui Vẻ Của Uyển Uyển.

"Ô ô ... Ô ... Ô ... Ạch, ba ba, đây là làm sao rồi"

Uyển Uyển đang phối âm cho xe điện, thấy xe điện từ chạy vù vù liền dần dần mà trở nên uể oải, cuối cùng đã biến thành ốc sên bò.

"Bởi vì không còn điện." Lâm Kiến Xuân chuyển động tay lái mấy lần, bất đắc dĩ nói.

"Hết điện?"

"Đúng, hết điện, điện chính là xe cơm, nó phải ăn no thì mới có sức để chạy."

"Vậy chúng ta nhanh cho nó ăn cơm một chút đi?"

"Ba cũng muốn, nhưng mà nơi này không có chỗ nạp điện."

Lâm Kiến Xuân nhìn xung quanh, vừa là hồ nước mênh mông vô bờ, bên cạnh là nhà của cư dân, còn có mấy cửa hàng, đúng là có thể đi xem thử, nhưng mà hi vọng cũng không lớn.

Hắn dừng xe ở ven đường, rồi ôm Uyển Uyển xuống.

Sau đó gọi điện thoại cho tài xế của mình- Tiểu Đỗ.

"Mày phải cố gắng lên nha ..."

Uyển Uyển ở bên cạnh dùng bàn chân nhỏ nhấc nhấc xe.

Thế nhưng rất hiển nhiên, xe không thể phản ứng lại với nàng.

"Ba ba, vậy chúng ta dẫn nó về nhà ăn cơm đi." Uyển Uyển ngây thơ nói .

Lâm Kiến Xuân cúp điện thoại rồi hỏi: "Làm sao mà trở lại? Nặng như vậy."

"Con rất lợi hại nha." Uyển Uyển nói.

Sau đó, nàng đưa bàn tay lên không trung chuẩn bị biến mất, Lâm Kiến Xuân lại một phát bắt được nàng rồi nói: "Ngày hôm nay không cần Uyển Uyển nha, để ba ba đến giải quyết cho con. Chúng ta cứ chơi ở đây một hồi đã."

Lâm Kiến Xuân chỉ về phía dải cây xanh dọc theo bờ hồ.

Hai người nhàn rỗi tẻ nhạt cùng nhau đi nhặt lá cây, sau đó so một chút, xem lá cây của ai lớn hơn, của ai đẹp hơn, của ai vàng hơn …

Trò chơi trẻ con như vậy, thế nhưng Lâm Kiến Xuân lại chơi vô cùng vui vẻ, còn cười không ngớt.

Vì để cho con gái thắng được mình, hắn còn cố ý nhặt một ít lá xấu xí không trọn vẹn, cho dù tốt, cũng sẽ lén lút đâm mấy cái lỗ.

Uyển Uyển thu thập mấy lá cây mà nàng tự cho nàng là đẹp đẽ, sau đó nhét vào trong túi trước ngực.

"Con có khát hay không, chúng ta đến đối diện mua chút nước uống."

"Con không khát."

"Kia, chúng ta mua ít đồ ăn." Lâm Kiến Xuân suy nghĩ một chút rồi lại nói.

Trên thực tế chính hắn có chút khát.

Uyển Uyển nghe vậy thì luồn tay nhỏ vào trong cái túi trước ngực mình, lấy ra một cái kẹo que rồi đưa cho hắn.

"Cho ba ăn."

Lâm Kiến Xuân: ...

"Ba không muốn ăn kẹo."

Uyển Uyển suy nghĩ một chút, thu tay về, bỏ kẹp que vào túi áo, sau đó lại sờ sờ, lấy ra một cái bánh sữa đóng gói nho nhỏ.

Lâm Kiến Xuân: Σ(⊙▽⊙”

Hắn cuối cùng cũng nhận ra được chỗ không đúng, vừa nãy đã bỏ lá cây vào bên trong rồi, hiện tại lại lấy ra kẹo que và bánh ngọt. Nhưng mà túi áo trước ngực nàng vẫn luôn xẹp xẹp, hơn nữa còn nhỏ như vậy, cũng không giống như là có thể bỏ hết được những thứ đồ này.

"Con cho ba nhìn một chút, xem có những gì nào." Lâm Kiến Xuân có chút ngạc nhiên hỏi.

Uyển Uyển lập tức dùng tay che ngực mình lại, không cho nhìn.

"Nhanh cho ba nhìn một chút, cho ba nhìn một chút."

"Không cho nhìn, không cho nhìn ..."

Nhóc con chạy xung quanh gốc cây lớn, không được hai vòng, Lâm Kiến Xuân đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, đỡ thân cây thở dốc, hắn dù sao cũng đã lớn tuổi rồi.

"Ba ba, người làm sao thế?" Uyển Uyển dừng lại, có chút lo lắng hỏi.

"Ba không có chuyện gì, ba thở một lúc là tốt thôi." Lâm Kiến Xuân khoát tay một cái rồi nói.

"Nếu như ba muốn xem? Vậy thì con sẽ cho ba xem."

Uyển Uyển kéo túi áo trước ngực mình tới.

"Ba ba nói đùa với con thôi, ba ba không nhìn đâu. Ba đã nói với con rồi nha, mỗi người đều có bí mật, đã gọi là bí mật thì không nên nói cho bất kỳ người nào."

Lâm Kiến Xuân ngồi xổm người xuống, nhân cơ hội truyền thụ kinh nghiệm cuộc đời của hắn cho Uyển Uyển.

"Hi hi… Ông chủ biết nha."

"Ông chủ không sao cả, bởi vì có hắn nên mới có con hiện tại. Hắn là người thân cận nhất với con, cũng là người đáng tin tưởng nhất của con." Lâm Kiến Xuân duỗi ngón tay đâm đâm bầu má mềm mại của nàng.

Uyển Uyển lại nở nụ cười hi hi.

"Ba ba cũng vậy, còn có mẹ … Còn có ..."

Nàng muốn nói em trai, thế nhưng không biết có được tính hay không.

"Cảm ơn con đã tín nhiệm ba mẹ, thế nhưng ba mẹ không cần biết bí mật của con, chính con cũng phải bảo vệ nó cho tôi, ngoại trừ ông chủ thì không nên nói cho ai cả." Lâm Kiến Xuân ôm nàng vào trong lòng, nghiêm túc nói với nàng.

“Được nha."

Uyển Uyển như hiểu mà không hiểu, thế nhưng vẫn rất thoải mái mà gật gật đầu.

Đúng lúc này, một tiếng còi truyền tới, Lâm Kiến Xuân đứng lên rồi nói: "Xe đến rồi."

Thì ra hắn vừa nãy là gọi điện thoại cho tài xế Tiểu Đỗ, để hắn đến đón mình.

"Lâm tổng?"

Tiểu Đỗ dừng xe lại ở ven đường, có chút ngạc nhiên mà đánh giá bốn phía.

Phía trước không có thôn làng, phía sau cũng không có nhà nghỉ, Lâm tổng sao lại chạy đến chỗ này rồi.

"Tôi sẽ lái xe trở về, cậu tìm cái xe tải lại đây, lôi xe điện kia về công ty." Lâm Kiến Xuân đi tới rồi nói.

"Được, Lâm tổng."

Tiểu Đỗ vội vàng gật đầu đáp ứng, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không phải là vấn đề gì. Lâm tổng không để hắn đẩy trở lại, hoặc là tự mình nghĩ biện pháp đưa về đi mà bảo hắn tìm xe tải, đã là một ông chủ vô cùng tốt rồi.

"Con nhìn xem, ba ba đã giải quyết vấn đề rồi, ba có phải là cũng rất lợi hại hay không?"

Sau khi lên xe, Lâm Kiến Xuân đắc ý hỏi Uyển Uyển.

"Hia hia … Ba ba thật là lợi hại."

Uyển Uyển vung vẩy tay chân, khen ngợi không hề keo kiệt.

"Xuất phát thôi." Lâm Kiến Xuân vui vẻ khởi động xe.

"Chúng ta hiện tại đi đâu thế, vẫn là không biết sao?"

Uyển Uyển giang hai tay ra, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chọc cho Lâm Kiến Xuân cười ha ha.

"Lần này ba biết, chúng ta đi ăn món ngon." Lâm Kiến Xuân nói.

"Ăn ngon?" Uyển Uyển vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Đúng, ăn ngon, chỉ hai người chúng ta."

"Mẹ thì sao?"

"Không mang theo nàng."

"Ông chủ thì sao?"

"Cũng không mang theo hắn."

"Huyên Huyên và Đào Tử thì sao?"

"Đều không mang theo, chỉ có hai chúng ta."

Mà Lâm Trạch Vũ hoàn toàn bị nàng quên ra sau gáy.

"Con có cái gì muốn ăn không?" Lâm Kiến Xuân lại hỏi.

Uyển Uyển nghe vậy, lập tức dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu của chính mình, đây là học từ Huyên Huyên.

Lâm Kiến Xuân thấy thế liền nở nụ cười.

"Con coi mình là Ikkyū sao?"

Đây là một bộ phim hoạt hình rất nổi tiếng, hơn nữa cũng chiếu tương đối sớm, Lâm Kiến Xuân vẫn có biết.

"Con là Uyển Uyển thông minh."

"Được rồi, Uyển Uyển thông minh, con có muốn ăn cái gì hay không sao?"

"Uyển Uyển thông minh không biết muốn ăn cái gì cả."

Lâm Kiến Xuân bắt đầu cười ha hả, câu trả lời này rất là khéo, nhóc con quả nhiên rất thông minh, rất giống hắn.

"Vậy ba ba dẫn con đi ăn bò bít tết có được hay không?" Lâm Kiến Xuân suy nghĩ một chút rồi nói.

Hắn biết một nhà hàng bò bít tết ngon ở Hợp Châu, trước đó người khác từng mời hắn, mùi vị tương đối khá.

"Bò bít tết?"

"Đúng, bò bít tết."

“Hia hia hia ... Huyên Huyên thích ăn bò bít tết."

"Vậy còn con? Con không thích ăn sao?"

"Thích ăn."

"Thích ăn là tốt rồi, chúng ta ngày hôm nay sẽ ăn bò bít tết."

"Được nha, lát nữa ba ba nhớ chụp một bức ảnh nha." Uyển Uyển nói.

"Chụp hình, vì sao lại muốn chụp hình? Ăn cơm thì ăn cơm thôi, chụp hình làm gì?"

Lâm Kiến Xuân rất phản cảm với việc ăn cơm chụp hình đăng lên vòng bạn bè, không biết là nghĩ gì nữa. Hắn cũng không muốn con gái còn nhỏ tuổi mà cũng nuôi thành thói quen như vậy.

"Huyên Huyên không được ăn, con phải cho nàng nhìn một chút ... hia hia hia ..."

Lâm Kiến Xuân: ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment