Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1358 - Chương 1358: Thời Gian Của Con Ruột.

Chương 1358: Thời Gian Của Con Ruột. Chương 1358: Thời Gian Của Con Ruột.

Nhìn kem ly trong tay, lại nhìn thùng kem trong tủ lạnh một chút, Uyển Uyển luôn cảm thấy như vậy không đúng cho lắm.

Không phải nói mua cái kem ly cực lớn sao? Làm sao hiện tại lại mua nhỏ như vậy đây?

Được rồi, cũng không nhỏ rồi, hia hia ...

"Đi thôi."

Lâm Kiến Xuân lấy cho mình một ly cà phê rồi kéo con gái đi ra ngoài cửa, tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, vẫn là bên ngoài thoải mái hơn, trong phòng tuy rằng bật điều hòa, thế nhưng không khí bên ngoài lại tươi mát hơn.

Uyển Uyển ôm cây kem, ăn đến đầy mặt, Lâm Kiến Xuân cầm cái khăn tay, không ngừng mà lau cho nàng.

"Hia hia … Ba ba cũng ăn đi." Uyển Uyển giơ cao kem trong tay.

"Ba không ăn, con ăn đi."

"Ba ba ăn đi." Uyển Uyển kiên trì nói.

Lâm Kiến Xuân bất đắc dĩ, há mồm cắn nhẹ.

"Hia hia … Ba cũng ăn nha." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Híc, cho nên?" Lâm Kiến Xuân hơi nghi hoặc một chút rồi hỏi.

"Nếu như mẹ biết được thì ba cũng ăn nha." Uyển Uyển lộ ra nụ cười giảo hoạt.

"Oa, con đúng là tên xấu xa." Lâm Kiến Xuân bóp bóp cái mũi nhỏ của nàng.

"Hia hia … Con là tên xấu xa nhỏ." Uyển Uyển đắc ý nói.

"Vậy ba ba chính là tên xấu xa lớn, xấu xa lớn và xấu xa nhỏ."

Hai người đang nói đùa, người phục vụ đã bưng cà phê của Lâm Kiến Xuân lên.

Nhìn Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào ly cà phê của hắn, Lâm Kiến Xuân cười hỏi: "Con có muốn nếm thử không?"

Uyển Uyển lập tức lắc lắc đầu, một mặt ghét bỏ.

"Rất đắng, rất khó uống nha." Uyển Uyển nhăn mày, nói.

"Ồ, làm sao con biết? Con đã từng uống sao?"

"Hừ, đương nhiên rồi." Uyển Uyển nói với vẻ tràn đầy đắc ý.

Hóa ra là lần trước lúc đi gặp Đinh Mẫn cùng Hà Tứ Hải, nhìn thấy bọn họ uống cà phê, thế là nàng cũng nếm thử một ngụm nho nhỏ, mùi vị đó không phải là ký ức đẹp gì cả.

"Cà phê rất ngon nha."

Lâm Kiến Xuân khẽ nhấp một ngụm, còn chép miệng vài tiếng, làm bộ rất ngon.

"Hứ ~, ba muốn gạt con sao."

Uyển Uyển biểu thị con rất là thông minh, nói xong còn liếm kem ly trong tay một cái.

Kem không ngọt sao? Tại sao phải uống mấy thứ đắng kia chứ?

"Con không tin thì thôi." Lâm Kiến Xuân nhún vai một cái, lại uống một hớp cà phê, lộ ra vẻ mặt rất hưởng thụ.

Uyển Uyển có chút nghi hoặc rồi, lẽ nào thật sự uống rất ngon sao?

Nhưng mà nàng kiên quyết không bị lừa, vẫn ăn kem ly.

Nhưng mà mắt thấy cái thứ đen thùi lùi trong ly của ba ba càng ngày càng ít, nàng có chút sốt ruột rồi.

Nàng liền hỏi: "Thật sự uống rất ngon sao?"

"Đương nhiên, uống rất ngon." Lâm Kiến Xuân cười nói.

"Vậy … Vậy cho con nếm thử với?" Uyển Uyển cẩn thận từng li từng tí một mà nói.

"Được nha." Lâm Kiến Xuân đẩy chén cà phê đến trước mặt nàng.

Nhưng mlà Uyển Uyển thông minh lắm, nàng đưa cái mũi nhỏ tiến lên trước ngửi một cái, mùi vị khó ngửi quen thuộc, quả nhiên ba ba đang lừa người.

"Hia hia … Con không uống."

Uyển Uyển vui vẻ ngửa ra sau, dựa vào ghế đầy với vẻ mặt đắc ý, chân nhỏ run run, vô cùng đắc ý.

"Oa, con thật là thông minh, ba lại không lừa được con." Lâm Kiến Xuân nói rất khoa trương.

"Hia hia …"

Uyển Uyển nghe vậy thì lại càng cảm thấy đắc ý.

Hai người nói đùa xong, Uyển Uyển tò mò hỏi: "Ba ba, tại sao ba lại muốn uống cái thứ đen sì, đắng ngắt này vậy?"

"Bởi vì sở thích của mỗi người là khác nhau, có người thích ăn ngọt, có người thích ăn cay, còn có người thích ăn mặn ..."

"Ba thích ăn đắng sao?" Uyển Uyển tò mò hỏi.

"Không, bởi vì ba muốn thử nghiệm các loại mùi vị, như vậy mới sẽ càng thú vị, hơn nữa mỗi loại mùi vị đều có chỗ đặc biệt của nó." Lâm Kiến Xuân cười nói.

Uyển Uyển nghe vậy thì "Ồ nha" rồi gật đầu liên tục, cũng không biết có phải là thật sự đã hiểu hay không.

"Vậy cái đen sì này ..."

"Cà phê."

"Cà phê có chỗ đặc biệt nào vậy?"

"Đặc biệt đắng." Lâm Kiến Xuân cười nói.

"Hia hia hia ..."

Uyển Uyển vui vẻ nở nụ cười, nàng cảm thấy ba ba nói chuyện rất chọc cười nha.

Nhưng mà nàng không thích đắt, đắng làm cho nàng thật là khổ sở, nàng yêu thích hương vị ngọt ngào ...

Một người ăn kem, một người uống cà phê.

Lâm Kiến Xuân để nàng ngồi lên xe điện một lần nữa, chuẩn bị rời đi.

Chị gái phục vụ đi ra thu dọn cốc trên bàn.

"Chị gái, tạm biệt, hia hia hia ..."

Uyển Uyển ngồi ở trên xe điện dùng sức vẫy vẫy tay nhỏ.

hân viên phục vụ sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, phất tay đáp lại.

"Hẹn gặp lại, hoan nghênh lần sau còn đến nha."

"Được nha …"

Theo giọng nói ngây thơ, tâm trạng của người phục vụ dường như cũng trở nên vui vẻ hơn.

"Ba ba, chúng ta hiện tại đi đâu vậy?" Uyển Uyển mở miệng hỏi lần nữa.

Nhưng mà Lâm Kiến Xuân chưa kịp nói chuyện, bản thân nàng lại lớn tiếng nói: "Con cũng không biết."

"Ha ha, đúng, ba cũng không biết, lái tới chỗ nào thì đi chỗ đó, có được hay không?"

"Được."

"Ô ô ô ô ..."

Uyển Uyển phối âm cho xe điện nhỏ.

Nhưng mà rất nhanh, nàng cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, lè lưỡi hệt như là một con chó con.

Lúc này, bọn họ đi ngang qua một vùng cỏ xanh ven hồ.

Gò đất chập trùng được bao trùm một tầng màu xanh, giống như một tấm thảm, không có cây cối, cũng không có nhà cửa, giống như là một vùng thảo nguyên.

Lâm Kiến Xuân dừng xe ở ven đường, sau đó kéo Uyển Uyển đi tới.

"Ồ nha …"

Uyển Uyển vui vẻ giống như một con chó con, thả tay của ba ba ra, chạy băng băng ở trên cỏ.

"Hia hia …Hoa nhỏ giỏi lắm, cỏ nhỏ, mày giỏi lắm, bướm nhỏ đừng chạy, chờ nha ..."

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của con gái, Lâm Kiến Xuân ngồi xuống ở trên cỏ.

Lúc này điện thoại di động vang lên, là Chu Ngọc Quyên gọi tới.

Chu Ngọc Quyên còn không biết Uyển Uyển đang đi cùng với hắn, gọi điện thoại cho hắn, chủ yếu là nói cho hắn, tối hôm nay nàng không trở về nhà ăn cơm tối.

Bởi vì nàng tối hôm nay hẹn Tôn Nhạc Dao và Dương Bội Lan đi ra ngoài ăn, để hắn giải quyết chuyện cơm ở công ty.

"Vậy thì thật là tốt, Uyển Uyển đi cùng với anh, buổi tối anh dẫn nàng đi ăn chút đồ ăn ngon." Lâm Kiến Xuân cười nói.

"Ồ, Uyển Uyển ở chỗ của anh sao?" Chu Ngọc Quyên cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Đúng, nàng về nhà thấy không ai ở nhà, liền chủ động tới tìm anh rồi." Lâm Kiến Xuân nói với vẻ rất là tự hào.

Giống như đây là một chuyện rất không bình thường.

"Ha ha, vậy anh nhớ bắt lấy cơ hội này, ở chung với nàng thật tốt." Chu Ngọc Quyên cười khích lệ.

"Đó là đương nhiên." Lâm Kiến Xuân vui vẻ nở nụ cười.

"Ba ba."

Vào lúc này, Uyển Uyển vì bắt một con bướm, đã chạy đến trên một con dốc nhỏ ở đối diện, nhảy lên phất tay với hắn.

"Uyển Uyển ~" Lâm Kiến Xuân vẫy vẫy tay với nàng.

"Ba ba, con đến đây."

Uyển Uyển bỗng nhiên lăn xuống từ trên sườn.

Lâm Kiến Xuân bị làm cho sợ hết hồn, vừa muốn qua đỡ.

Lại nghe thấy tiếng cười hi hi của Uyển Uyển thỉnh thoảng vang lên, trong lòng không do thở phào một cái, nhưng vẫn là bước nhanh đi xuống dốc.

Nhìn thấy Uyển Uyển lăn tới dưới chân mình, Lâm Kiến Xuân bất đắc dĩ ôm nàng lên.

Nhìn quần áo bẩn thỉu của nàng, tóc dính đầy vụn cỏ, hắn vừa bực mình vừa buồn cười.

"Như vậy rất là nguy hiểm, nếu như đụng phải tảng đá thì làm sao bây giờ?"

"Hia hia … Sẽ không, ba ba sẽ bảo vệ con có đúng hay không?" Uyển Uyển cười hỏi.

"Đúng, ba ba sẽ bảo vệ con." Lâm Kiến Xuân ôm nàng vào trong lòng.

Trong lòng bổ sung một câu.

Lần này, ba sẽ trông kỹ con, sẽ không tiếp tục để cho người khác thương tổn đến con nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment