Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1357 - Chương 1357: Một Mình Đi Tìm Ba Ba.

Chương 1357: Một Mình Đi Tìm Ba Ba. Chương 1357: Một Mình Đi Tìm Ba Ba.

"Hia hia … Con đã về rồi."

Uyển Uyển cầm một cây cỏ đuôi chó về đến nhà, theo thói quen mà hô to một tiếng, nhưng mà không ai trả lời nàng, trong nhà yên tĩnh.

"Mẹ?"

"Ba ba?"

"Em trai … ?"

Đồ vật nhỏ đi dạo ở trong phòng một vòng, không có một người nào, nàng gãi đầu một cái, suy nghĩ một chút, nên đi tìm mấy người Đào Tử hay là trở lại tìm ông chủ đây.

Cuối cùng nàng quyết định trở lại tìm ông chủ, rốt cuộc nàng biết Đào Tử còn đang ở nhà trẻ. Mẹ nói nàng không thể đi tìm mấy người Đào Tử kho các nàng còn đang đi học.

Nàng vừa đang chuẩn bị đi thì nhìn thấy tấm ảnh gia đình bốn người trên ngăn tủ.

Trước đây là một nhà ba người, sau khi Uyển Uyển trở về, Chu Ngọc Quyên chụp thêm một tấm nữa, đặt ở trong nhà, đủ người một nhà, đây mới là ảnh gia đình.

Trong hình, mẹ và ba ngồi song song, em trai đứng sau lưng bọn họ, nàng ngồi ở trên đùi của ba ba.

Nhìn thấy ba ba, ánh mắt nàng sáng lên.

Sau đó đưa tay khẽ vồ về trên không trung rồi đó đưa đầu vào.

Lúc này nếu như bị người nhìn thấy, có thể sẽ bị doạ ra bệnh, một đứa nhỏ không đầu đang vặn vẹo cái mông.

Uyển Uyển đưa đầu tới, lặng lẽ nhìn ngó, ba ba đang cúi đầu làm việc.

Thế là nàng luồn cả người vào, chớp mắt đã đi tới văn phòng của Lâm Kiến Xuân.

Lâm Kiến Xuân vẫn cúi đầu bận bịu với công việc của mình, hoàn toàn không có nhận ra được Uyển Uyển đã đi tới phía sau hắn.

Uyển Uyển vừa muốn gọi hắn, chợt thấy cầu hải dương ở bên cạnh.

Thế là.

"Hia hia."

Nàng nhảy lên một cái, cong mông nhỏ rồi chui vào, như là một con Hamster nhỏ.

Lâm Kiến Xuân bị làm sợ hết hồn, bút trên tay tạo thành một dấu vết dài ở trên văn kiện.

Nhưng mà hắn không thể quen thuộc hơn đối với tiếng cười kia được nữa rồi, quay đầu nhìn lại, liền thấy quả cầu hải dương phía sau khu trò chơi lăn một vòng.

Hắn để bút xuống rồi đi tới.

"Uyển Uyển?" Hắn ngồi xổm ở một bên cầu hải dương rồi nhẹ giọng hỏi.

Ngay vào lúc này, một cái đầu nhỏ ló ra từ bên trong cầu hải dương, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Lâm Kiến Xuân.

Uyển Uyển bị dọa cho run lên một cái, sau đó cười hia hia vẫy vẫy tay nhỏ.

"Là ba ba nha."

"Đứa nhỏ ngốc này." Lâm Kiến Xuân đưa tay ôm nàng lên từ bên trong quả cầu hải dương.

"Sao con không ở nhà cùng mẹ, chạy đến chỗ của ba làm gì?" Lâm Kiến Xuân cười hỏi.

"Con làm việc cho ông chủ trở về, không thấy mẹ đây cả, ba ba và em trai không ở nhà ..."

Tuy rằng Uyển Uyển biểu đạt không được rõ ràng lắm, thế nhưng Lâm Kiến Xuân vẫn hiểu rõ ý của nàng.

"Hóa ra là bởi vì không ai, mới nhớ tới ba ba sao?" Lâm Kiến Xuân bày ra vẻ mặt khổ sở.

"Hia hia ..."

Tiếng cười của Uyển Uyển càng ngày càng nhỏ, con mắt nhìn loạn trái phải, đại khái bản thân nàng cũng có chút ngượng ngùng.

"Nhưng mà không sao cả, ba ba chơi với con có được hay không?"

"Được nha." Uyển Uyển nghe vậy thì vui vẻ đáp một tiếng.

Sau đó hỏi: "Ba không đi làm sao?"

"Đi làm nào có quan trọng bằng con được, đi thôi, ba ba mang con ra ngoài đi dạo."

Nói xong hắn liền ôm Uyển Uyển đi ra ngoài.

Thư ký gặp Lâm Kiến Xuân ôm con gái đi ra, một mặt ngạc nhiên, ngày hôm nay con gái của Lâm tổng có tới sao? Hay là đầu óc của mình xảy ra vấn đề gì?

"Lâm tổng ..."

"Hôm nay chỉ tới đây thôi, tôi đi về trước đây." Lâm Kiến Xuân nói.

"Không phải, ý của tôi là muốn hỏi ngài, có muốn tôi sắp xếp xe cho ngài hay không."

Lâm Kiến Xuân liếc mắt nhìn Uyển Uyển đang mở to mắt nhìn mình ở trong lòng rồi cười nói: "Không cần đâu, tôi mang con gái đi dạo một chút."

Nói xong ôm Uyển Uyển trực tiếp rời khỏi văn phòng.

"Ồ, Lâm tổng, ngài đây là muốn ra ngoài sao?"

Mới đi ra từ tòa nhà, đã thấy Lý Đại Lộ lái xe điện trở về từ bên ngoài.

"Lý sư phó, anh đi đâu về thế?"

"Mua chút tài liệu."

Lâm Kiến Xuân lúc này mới chú ý tới phía trên xe điện của hắn có đặt một ít keo thủy tinh, trong lòng hơi động.

Hắn nói: "Như vậy đi, anh cho tôi mượn xe đi một vòng được không."

"Xe? Ngài là nói cái này sao?" Lý Đại Lộ nghe vậy thì kinh ngạc hỏi.

"Đúng, mang Uyển Uyển đi dạo xung quanh, đi xe cũng thuận tiện hơn." Lâm Kiến Xuân cười nói.

"Cho ngài mượn đương nhiên là không thành vấn đề, trên thực tế đây là của Tứ Hải, nhưng mà Lâm tổng, ngài biết đi xe sao?"

Dựa theo suy nghĩ của Lý Đại Lộ, Lâm Kiến Xuân lúc ra ngoài đều có tài xế đưa đón, làm sao có khả năng biết đi xe điện được?

"Đương nhiên là biết rồi, trước đây lúc ở Hồng Kông, tôi cũng thường xuyên đạp xe để rèn luyện." Lâm Kiến Xuân nói.

Hắn cũng là nói thật, hơn nữa có lúc hắn đi đánh Golf, ở trong sân bóng đều sẽ đi loại xe chạy bằng điện trợ lực này.

"Vậy được rồi …" Lý Đại Lộ xoay người lấy đồ trên xe xuống.

Thế là Lâm Kiến Xuân đặt Uyển Uyển lên trên xe điện, mình thì ngồi ở phía sau nàng, ôm nàng vào trong ngực, cứ như vậy mà lái đi.

Nhìn Lâm Kiến Xuân cưỡi lái vô cùng vững vàng, Lý Đại Lộ lúc này mới xoay người về văn phòng.

"Ba ba, chúng ta đi đâu thế?" Uyển Uyển tò mò nhìn bốn phía.

"Con muốn đi nơi nào?"

"Con là trẻ nhỏ, con không biết."

"Ba là người lớn, ba cũng không biết, vì lẽ đó chúng ta hẳn là nên lên kế hoạch xem nên đi đâu mới được, ha ha ..."

"Hia hia …"

Hai người lái xe chạy về phía trước dọc theo con đường ven hồ.

Mặt trời mặc dù có chút nóng, thế nhưng nghe tiếng sóng vỗ ào ào thủy, thổi lên tí gió nhẹ ướt át, cảm nhận được sự ấm áp từ trên người nhóc con, thời khắc này Lâm Kiến Xuân đã cảm thấy vô cùng tuyệt đẹp rồi.

Đi ngang qua một quán cà phê ven đường, nhìn thấy bảng hiệu kem ly, Uyển Uyển ngước cổ dùng sức nhìn.

"Làm sao, con muốn ăn à?"

"Hia hia … Muốn ăn." Uyển Uyển đúng là không giấu diếm chút nào, trực tiếp thừa nhận.

"Đi, ba ba mua cho con." Lâm Kiến Xuân dừng xe điện lại ở ven đường.

"Nhưng mà mẹ nói, thời tiết bây giờ còn không phải là rất nóng, trẻ nhỏ không thể ăn kem ly." Uyển Uyển nói.

"Không nói cho nàng không phải là được rồi sao?"

Lâm Kiến Xuân ôm nàng xuống từ trên xe, vẻ mặt đầy giảo hoạt.

Uyển Uyển lập tức lộ ra vẻ giật mình, giống như đang nói, cha dĩ nhiên lại là một người cha như vậy.

Nhưng mà rất nhanh, nàng liền che miệng nhỏ cười trộm, hưng phấn gật gật đầu.

"Chúng ta đi nhanh một chút đi, con muốn ăn một cái cực lớn."

Nhóc con vừa nói vừa dùng tay nhỏ ra dấu.

"Được, ăn cái lớn nhất." Lâm Kiến Xuân cười ha ha, dắt nàng đi vào.

Bên ngoài quán cà phê có thật nhiều bàn ghế và dù che nắng, khách hàng có thể uống cà phê và nghỉ ngơi.

Không biết là bởi vì chuyện làm ăn không được, hay là bởi vì thời gian bây giờ không đúng, toàn bộ tiệm không có bất kỳ ai.

Lâm Kiến Xuân kéo Uyển Uyển đẩy cửa đi vào.

"Hoan nghênh ghé thăm."

Một cô gái đang ngồi chơi điện thoại di động ở phía sau quầy, nghe thấy tiếng chuông cửa thì lập tức cất điện thoại di động, đứng lên.

"Có kem ly không?" Lâm Kiến Xuân hỏi.

"Có, kem ly nhà chúng tôi đều là làm thủ công, mùi vị vô cùng ngon." Cô nương cười nói.

Sau đó nàng trực tiếp đi tới trước một cái tủ lạnh cửa kính, bên trong chính là thùng chứa các loại kem ly, muốn ăn cái gì thì dùng cái muôi lấy ra liền được.

Uyển Uyển nhìn thấy mấy thùng kem ly trong tủ lạnh thì lập tức cảm thấy hưng phấn.

Khá lắm, kem ly nơi này thật lớn.

"Ba ba, chúng ta mua cái này đi."

Uyển Uyển chỉ vào một thùng kem vị dâu tây màu hồng nhạt rồi nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment