"Thần tiên đại nhân, trong nhà không có thứ gì, chiêu đãi không chu đáo, hi vọng các người không cảm thấy phiền lòng ..."
"Không có chuyện gì, cháu không chú ý những thứ này, hơn nữa người cũng không nên gọi cháu là thần tiên, gọi là Hà tiên sinh liền được." Hà Tứ Hải cười nói.
"Không có thịt tươi, đều là món mặn còn lại sau tết, nhưng mà mùi vị rất tốt, các người nếm thử ..."
Tống Tân Đức dù sao cũng là người làm ăn, rất nhiệt tình bắt chuyện với Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.
Bà lão nâng bát cơm ngồi cười ha hả ở bên cạnh.
Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, trực tiếp duỗi đũa gắp một miếng lạp xưởng.
"Thế nào?" Tống Tân Đức hói với vẻ mặt chờ mong.
Một người trung niên còn lộ ra vẻ mặt như vậy, có chút khiến cho người ta không nhịn được cười.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, sau đó gắp cho Uyển Uyển một miếng, thực ra mùi vị cũng là như vậy, thật quá tốt.
Thế nhưng đối Tống Tân Đức mà nói, đây chính là mùi vị của mẹ, là hồi ức lúc nhỏ của hắn.
Cho nên một bữa cơm, một bàn lạp xưởng trên căn bản đều bị một mình Tống Tân Đức ăn hết.
Dù sao hắn cũng đã chết rồi, cũng không sợ bị mặn chết.
Cơm nước xong xuôi, bà lão muốn đi thu dọn bát đũa, lại bị Tống Tân Đức kéo lại.
"Mẹ, mẹ không cần vội, con có lời muốn nói với người." Tống Tân Đức nói.
"Ai ~ "
Bà lão thở dài, thứ nên đến cuối cùng cũng đến.
Nàng yên lặng mà đem thu mâm vào nhà bếp, sau đó đi ra, ngồi xuống ở trong sân.
Nàng kéo tay của con trai qua, cẩn thận tìm tòi, đánh giá hắn, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Con có gì muốn nói với mẹ thì nói đi, mẹ nghe."
"Mẹ, người phải biết, con lần này trở về, tất cả đều là nhờ tiếp dẫn đại nhân, con cuối cùng vẫn sẽ phải rời khỏi ..."
"Lý do con không rời đi, là bởi vì không yên lòng mẹ, mẹ ở nhà một mình, đau ốm không ai lo, cho nên con muốn mẹ đến viện dưỡng lão ..."
"Viện dưỡng lão?"
Nàng nhớ trước đó tiếp dẫn đại nhân đã nhắc đến việc này với nàng, bất đắc dĩ thở dài, sau đó hỏi giống hệt như một đứa bé: "Mẹ có thể không đi không?"
“Không thể." Tống Tân Đức lắc lắc đầu.
Hắn không được mềm lòng, nếu như bà cụ thật sự sinh bệnh, không ai chăm sóc thì kết cục sẽ rất thảm.
Trong các tin tức, bởi vì trong nhà không ai, lượng người già té ngã trên đất, rồi là chết đói cũng không ít.
Hắn cũng không muốn mẹ mình đã cực khổ một đời rồi, đến khi về già còn phải chịu tội như vậy.
Nhìn mà bà lão vẫn do dự không quyết.
Tống Tân Đức suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ, người sẽ không để cho con ra đi không an lòng đó chứ?"
"Sao có thể chứ? Mẹ sao có thể nghĩ như vậy được."
Quả nhiên hắn vừa nói như vậy, bà lão liền trở nên căng thẳng, để người chết rồi không yên ổn, từ xưa tới nay đều là một loại tội nghiệt rất nặng, huống hồ còn là con trai của chính mình.
"Nếu như vậy, mẹ nghe lời con đi."
"Ai, được rồi." Bà lão cuối cùng vẫn là không muốn con trai cầu xin mà gật đầu đồng ý.
Nàng ngắm nhìn bốn phía, nhìn cái sân này một chút, phòng này, đều thật tốt nha. Đây là nhà con trai nàng xây cho nàng, vẫn là sự kiêu ngạo của nàng.
"Vậy … Vậy liền không cần cái nhà này nữa rồi?"
Bà lão có chút khổ sở.
"Mẹ, xem người nói kìa, nhà liền ở ngay đây, còn có thể chạy đi được hay sao? Viện dưỡng lão ... Viện dưỡng lão cũng không quy định là không thể trở về thăm một chút nha?"
Lúc Tống Tân Đức nói chuyện còn nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, hắn lúc này mới nói tiếp với bà cụ: "Lúc mẹ rảnh rỗi hoặc là nhớ nhà thì có thể về xem một chút."
"Thật sao?"
"Mẹ không tin con, còn không tin tiếp dẫn đại nhân hay sao?"
"Mẹ tin tưởng con." Nghe Tống Tân Đức nói như vậy, bà lão có chút cuống lên.
"Ai, vậy lúc nào thì đi vậy, mẹ còn muốn sắp xếp lại mọi thứ trong nhà một hồi, chào hỏi với người trong thôn." Bà lão nói với vẻ không muốn.
"Không vội, cháu sẽ sắp xếp người đến dọn dẹp giúp bà, sắp xếp thỏa đáng cho bà." Hà Tứ Hải nói.
"Gây thêm phiền phức cho ngài rồi." Bà lão rất khách sáo.
"Mẹ ..."
"Làm sao thế?"
Bà lão nắm tay con trai nghi hoặc hỏi.
Tống Tân Đức rút bàn tay của mình về.
Bà lão sửng sốt một chút, sau đó lộ ra dự cảm không tốt.
Nàng kinh ngạc mà nhìn bàn tay một chút rồi lại nhìn con trai một chút.
Tống Tân Đức tiến lên trước, nhẹ nhàng ôm ấp bà lão một hồi.
Thân thể của bà cụ vô cùng nhẹ, vô cùng đơn bạc.
"Mẹ, con phải đi rồi."
"Đi ... Đi nơi nào?" Bà lão run rẩy hỏi.
"Đương nhiên là đi Địa Phủ, sau đó đầu thai một lần nữa." Tống Tân Đức cố nặn ra một nụ cười rồi nói.
"Nhưng mà ... Nhưng mà ..." Bà lão nhưng mà nửa ngày, cũng không nói nổi một câu.
Mà lúc này một chùm sáng rơi xuống trong sân.
"Mẹ, nếu như đời sau con còn làm con trai của người, con nhất định sẽ hiếu thuận người thật tốt." Tống Tân Đức nghẹn ngào nói.
"Con trai à, con đời này cũng đã rất hiếu thuận rồi." Bà lão cuối cùng không nhịn được mà nhỏ giọng nức nở.
Tống Tân Đức không nói cái gì nữa, mà là nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng bà lão, sau đó thả nàng ra, xoay người chuẩn bị đi về phía ánh sáng tiếp dẫn.
Nhưng mà cánh tay lại bị kéo lại.
"Mẹ ~ "
"Đi thôi, trên đường ... Trên đường đi chậm một chút, nói không chừng mẹ chẳng mấy chốc sẽ đuổi theo con."
Hốc mắt của bà lão chứa đầy nước mắt, trên mặt lại mang theo nụ cười.
Tống Tân Đức nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, chỉ lo mẹ của mình làm chuyện ngu xuẩn, vội vàng nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh.
"Yên tâm đi, tôi có biện pháp loại bỏ suy nghĩ của nàng." Hà Tứ Hải nói.
Tống Tân Đức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này bà lão đã buông cánh tay hắn ra, thế là hắn cũng không quay đầu lại mà đi vào ánh sáng tiếp dẫn, không phải là hắn không muốn quay đầu lại mà là hắn không dám quay đầu lại ...
"Ai ~ "
Nhìn con trai biến mất ở trước mắt của mình, bà lão thở dài một tiếng.
"Bà à, người cũng đừng quá khổ sở, chờ ngày 15 tháng 7, người còn có thể nhìn thấy con trai của mình …" Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, rằm tháng 7 Quỷ Môn mở, ngày hôm đó mọi người đều sẽ trở về đoàn tụ cùng người thân ..."
Hà Tứ Hải nói lại việc này cho nàng, lông mày vốn luôn nhíu chặt của bà lão lúc này mới giãn ra.
"Thần tiên không lừa người nha?"
"Đúng, thần tiên không lừa người."
Nhìn bà cụ trước mắt hệt như một đứa trẻ, Hà Tứ Hải nở nụ cười.
Bà lão cũng biết mình không nên nghi ngờ thần tiên, thế là cảm kích nói: "Cảm ơn ngài, đời sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngài."
"Không cần như vậy đâu, chúng cháu cũng phải đi rồi, cháu sẽ mau chóng sắp xếp người đến đón bà. Bà cứ yên tâm, nếu cháu đã đáp ứng với con trai của bà rồi thì nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho bà an hưởng tuổi già."
Hà Tứ Hải kéo Uyển Uyển đứng lên.
"Không ngồi thêm một hồi sao?" Bà lão hỏi.
"Không được, chúng cháu cũng phải gặp lại."
"Tạm biệt bà." Uyển Uyển vẫy vẫy tay với nàng.
"Tiểu thần tiên, tạm biệt." Bà lão vội vàng vẫy vẫy tay với Uyển Uyển.
Sau đó Hà Tứ Hải và Uyển Uyển chớp mắt liền biến mất ở trước mắt của nàng.
Bà lão sửng sốt một chút, quay đầu đánh giá cái sân trống rỗng.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi mặt đất, khiến người hoa mắt, tiếng ve truyền đến từ ngoài phòng.
Ở trong buổi chiều này, nàng cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ không chân thực.
Thế nhưng khi thấy cạnh hộp đồ ăn vặt trên bàn có đặt một chiếc đồng hồ đeo tay, nàng mới biết tất cả không phải mơ.
"Đều đi rồi sao."
Nàng cầm đồng hồ đeo tay lên rồi vuốt nhẹ, sau đó xoay người đi vào gian nhà trống rỗng.
------
Dịch: MBMH Translate