Hà Tứ Hải thắp sáng đèn Dẫn Hồn, Tống Tân Đức lập tức giật mình nhìn thân thể của mình.
"Còn có thể như vậy? Tôi lại sống rồi?"
"Hia hia … Bởi vì có đèn Dẫn Hồn nha, dưới ánh đèn thì chính là người sống."
Hà Tứ Hải còn chưa nói gì, Uyển Uyển ở bên cạnh đã cười ha hả giải thích.
"Thì ra là như vậy?" Tống Tân Đức có chút giật mình mà liếc mắt nhìn đèn Dẫn Hồn.
Nhưng mà đến việc chớp mắt đi ngàn dặm vừa nãy, lại không cảm thấy bất ngờ nữa rồi.
Hà Tứ Hải đưa đèn Dẫn Hồn qua, ra hiệu hắn đi vào nhà bếp.
Nhìn Tống Tân Đức cầm đèn Dẫn Hồn, cao hứng đi rồi nhà bếp, Uyển Uyển ngước cổ tò mò nhìn Hà Tứ Hải.
“Em là muốn hỏi anh, vì sao vừa nãy không trực tiếp đưa đèn cho hắn đúng không?"
Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ đáng yêu của nàng.
Uyển Uyển ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Bởi vì ... Nàng khiến anh nhớ tới bà nội của Đào Tử." Hà Tứ Hải lẩm bẩm.
Cho nên hắn muốn trò chuyện với bà lão.
Uyển Uyển nghe vậy lộ ra một nụ cười không tiếng động, sau đó nhìn về phía đồ ăn vặt để trên chiếc bàn bên cạnh.
"Những thứ này hẳn là đã quá thời hạn rồi, cũng không thể ăn."
Uyển Uyển nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó móc móc trong túi nhỏ ở trước ngực một chút, móc ra một cái kẹo que rồi đưa cho Hà Tứ Hải.
"Cho anh ăn sao?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
Uyển Uyển gật gật đầu.
"Anh không ăn, em vẫn là tự mình ăn đi."
Uyển Uyển lại dùng tay nhỏ móc móc ở trước ngực, lại móc ra một cái.
"Khá lắm, túi này của em có thể chứa nhiều thứ như vậy sao, cho anh nhìn một chút, trong này chứa những cái gì?"
Hà Tứ Hải nhớ tới chuyện trước kia nàng nhét trống bỏi vào trong túi trước ngực nhưng vẫn không để ý, hiện tại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Hắn duỗi tay ôm lấy miệng túi Uyển Uyển, quan sát vào bên trong.
Khá lắm, túi áo trống rỗng, không có thứ gì.
Cho nên nói…
Hà Tứ Hải kinh ngạc nhìn về phía Uyển Uyển.
"Hia hia …" Uyển Uyển tràn đầy đắc ý.
Sau đó nàng lại đưa tay sờ sờ ở trong túi của mình, lấy trống bỏi ra, sờ lần nữa, lấy ra một túi bảo thạch, sờ cái nữa, lấy ra một chiếc xe cứu thương đồ chơi ...
"Được rồi, được rồi, em đừng lấy nữa, anh biết rồi." Hà Tứ Hải nhìn nàng còn đang không ngừng mà lấy đồ ra ngoài thì có chút buồn cười nói.
Nhóc con này quả thực chính là một phiên bản của mèo máy.
Cũng có một cái túi áo đa chiều, chỉ có điều không lấy ra nổi các loại đạo cụ thần kỳ mà thôi, đều là một ít đồ vật nhỏ mà bản thân nàng cất giữ.
Mà lúc này mẹ của Tống Tân Đức đang quay lưng về phía cửa, đang bận bịu gì đó ở trên kệ bếp.
Đại khái là cảm nhận được có người đi vào, nàng cũng không xoay người, chỉ là cười nói: "Các người ngồi ở bên ngoài một hồi, sắp xong rồi."
"Mẹ ..." Tống Tân Đức có chút nghẹn ngào mà gọi một tiếng.
Dụng cụ nấu ăn trong tay mẹ của Tống Tân Đức trực tiếp rơi vào trong nồi.
"Thực sự là già đến không còn dùng được rồi, dĩ nhiên lại nghe thấy con trai đang gọi mình ..."
Bà lão lại nhặt dụng cụ nấu ăn lên, cười xoay người lại, sau đó liền sửng sốt.
Nàng cố gắng mở to hai mắt, sau đó đi về phía trước vài bước.
Nàng dụi dụi con mắt, người trước mắt vẫn còn ở đó.
"Tiểu Đức Tử?"
"Mẹ, con cũng đã bao lớn rồi, người có thể đừng gọi con là Tiểu Đức Tử nữa được hay không?" Tống Tân Đức cười khổ nói.
Bà lão đưa tay sờ sờ ở trên người của hắn một hồi, nóng hầm hập.
Hai tay của nàng bắt đầu trở nên run rẩy.
"Mẹ không phải đang nằm mơ, mẹ không phải đang nằm mơ ..."
Sau đó nàng ôm lấy Tống Tân Đức.
"Con trai của mẹ." Nàng ôm Tống Tân Đức rồi khóc lớn.
"Mẹ." Tống Tân Đức có chút luống cuống tay chân mà ôm lấy nàng.
"Tại sao lâu như vậy rồi mà con đều không về thăm mẹ, cũng không gọi điện thoại trở về, mẹ lo lắng cho con chết mất?"
Bà lão bây giờ đã có chút bị hồ đồ rồi, dường như đã quên mất con trai đã chết rồi.
"Mẹ ..."
Tống Tân Đức ôm mẹ, xoa xoa bóng lưng làm sao cũng không thể thẳng lên được của nàng, lòng như đao cắt.
Hắn mỗi ngày bận bịu công việc, kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì, chết rồi cũng không mang đi được một phần nào, không tốn thời gian và tinh lực, sao xứng đáng với những gì mà bà cụ đã sinh ra và nuôi nấng hắn chứ.
"Ồ …?"
Uyển Uyển đang ăn kẹo que, nghe thấy tiếng khóc liền quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh.
"Không có chuyện gì, chỉ là mẹ hắn quá nhớ hắn mà thôi." Hà Tứ Hải cười nói.
Nhóc con nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó dịch mông lại bên cạnh Hà Tứ Hải rồi tiếp tục ăn kẹo que.
Thật ngọt.
Chờ sau khi tâm trạng của bà lão ổn định lại, Tống Tân Đức cũng không có giấu nàng, dù sao hắn cũng không thể ở lâu, gạt nàng cũng không ý nghĩa.
Thế là hắn nói lại chuyện đã xảy ra cho bà lão nghe.
Bà lão nghe vậy thì sửng sốt, sau đó thở dài thật sâu.
Sau đó nàng kéo con trai đi ra khỏi phòng bếp.
Bước đi của bà lão rất chậm, Tống Tân Đức đi theo từng bước ở sau lưng.
Giống như khi hắn còn bé, mỗi lần quậy phá ở trong thôn, sau đó đến buổi trưa đều bị mẹ tìm về nhà rồi dạy dỗ.
Bà lão kéo Tống Tân Đức đi tới trước mặt Hà Tứ Hải, run rẩy muốn quỳ xuống cho Hà Tứ Hải.
"Không được."
Hà Tứ Hải làm sao có thể để cho nàng quỳ xuống được, vội vàng ngăn cản.
"Cảm ơn thần tiên đại nhân đã trợ giúp con tôi hoàn thành tâm nguyện, cảm ơn, cảm ơn ngài ..."
Thấy không quỳ được, bà lão không ngừng chắp tay với Hà Tứ Hải.
Đúng lúc này, mọi người ngửi được một cỗ mùi khét.
"Hỏng rồi, lửa trong bếp còn chưa tắt." Bà lão vội vàng đi vào nhà bếp, Tống Tân Đức cũng đi vào để giúp đỡ.
Món ăn trong nồi đều đã bị cháy khét không thể ăn được.
Bà lão tắt lửa, Tống Tân Đức giúp đỡ xử lý nồi.
"Con ra ngồi nói chuyện với thần tiên đại nhân đi, để thần tiên ngồi ở bên ngoài một mình không được tốt cho lắm?"
"Mẹ, tâm nguyện của con chính là trở về ở cùng mẹ một thoáng, tìm người nói chuyện phiếm, thần tiên cũng không cần con bồi." Tống Tân Đức nói.
Bà lão lộ ra một nụ cười vui vẻ, để lộ hàm răng không đầy đủ.
"Mẹ, trước đó con phối răng giả cho người, dùng vẫn còn tốt chứ?"
"Dùng tốt, nhưng mà mẹ để ở đâu rồi, không tìm được nữa, người già rồi, trí nhớ không tốt."
"Vậy sao mẹ không nói sớm cho con? Con lại mua cho người một lần nữa."
"Thật lãng phí tiền, không có nó không phải mẹ cũng ăn đồ ăn hay sao?"
"Ai, mẹ, mẹ ăn ít dưa muối thôi, ăn nhiều không tốt đối với thân thể."
"Nói lung tung, mẹ ăn một đời, thân thể rất khỏe mạnh."
Thấy bà lão không nghe khuyên bảo, Tống Tân Đức cũng rất là bất đắc dĩ.
"Buổi trưa không có món gì, nếu không để mẹ đi mượn những người khác trong thôn một chút thịt gì đó, thực sự là quá keo kiệt rồi, cũng không thể để thần tiên cũng ăn dưa muối với chúng ta được, đúng chứ?" Bà lão có chút phát sầu mà nói.
"Mẹ, thần tiên muốn ăn cái gì mà không có, nào quan tâm những thứ này. Nhưng mà, mẹ, con muốn ăn lạp xưởng của mẹ, trong nhà có còn nữa hay không."
"Có, có, lúc ăn tết, mẹ có làm, chính là vì biết con thích ăn …" Bà lão vui vẻ nói.
Nghe lời của bà lão, Tống Tân Đức trầm mặc rồi, bởi vì hắn đã qua đời vào năm trước nhưng bà lão vẫn làm lạp xưởng mà hắn thích ăn nhất.
Có lẽ ở trong lòng bà lão thì con trai vẫn còn chưa chết, sống ở trong lòng nàng. Đây đại khái cũng là tín nhiệm duy nhất chống đỡ cho nàng sống tiếp.
Bà lão lấy lạp xưởng ướp muối ra, nhìn dáng vẻ thì hình như vẫn chưa động vào, hẳn là không nỡ ăn.
"Trước đó thần tiên đại nhân nói là bạn của con, là con nhờ hắn đến thăm mẹ. Thực ra mẹ không tin cho lắm, nào có ai lại tay không đi thăm người khác chứ, lại nói, con …"
"Mẹ, xin lỗi." Tống Tân Đức nói xin lỗi.
Hắn biết bà lão muốn nói cái gì, đơn giản chính là hắn không bao giờ có tâm tư vậy, nhưng mà nàng nói cũng đúng.
"Con là con trai của mẹ, nào có chuyện con trai xin lỗi mẹ, lại nói ..." Bà lão nói xong lại chảy nước mắt.
"Mẹ, đều là lỗi của con, là con bất hiếu, con đi rồi, người không yên lòng duy nhất chính là mẹ ..."
"Chưng hết số lạp xưởng này đi, mẹ không thích ăn, để ở trong nhà ..."
Bà lão mạnh mẽ đánh gãy lời nói của Tống Tân Đức.
"Ai ~ "
Tống Tân Đức bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
------
Dịch: MBMH Translate