“Tiểu thần tiên thật lợi hại, đã đến nơi rồi sao?” Nhìn thấy đường vào thôn quen thuộc, Tống Tân Đức hơi ngẩn người ra.
“Trước tiên đưa chúng tôi đến nhà anh cái đã.”
“Phải phải, anh theo tôi.” Tống Tân Đức nghe vậy vội vàng đi về phía trước.
Hà Tứ Hải dẫn Uyển Uyển theo sau.
“Mấy năm nay nông thôn thay đổi quá nhiều, mỗi ngày mỗi khác, có năm quay lại, tôi thiếu chút nữa là không nhận ra đường đi, thật buồn cười...”
Tống Tân Đức nhanh chóng đưa mấy người Hà Tứ Hải đến thẳng trước một ngôi nhà có sân nhỏ.
Tống Tân Đức rất giàu, khi còn sống chưa bao cho mẹ mình thiệt thòi về mặt tiền bạc, căn nhà cấp bốn ba gian, được lát gạch, xây cổng sắt, toàn bộ sân nhà được đổ bê tông.
Nhưng cổng sắt đã khóa chặt, có lẽ bà lão đã ra ngoài, từ ngoài cổng sắt nhìn vào có thể thấy sân nhà được quét dọn sạch sẽ, chứng tỏ ngày thường bà lão cũng là một người thích sạch sẽ.
“Bà ấy đi đâu rồi?” Tống Tân Đức đi xuyên qua bức tường, vào bên trong dạo quanh một vòng rồi khó hiểu hỏi.
“Anh hỏi tôi chuyện này, sao tôi biết được? Vào khoảng thời gian này mẹ anh bình thường hay đi đâu?”
“Không phải bà ấy ra vườn rau đấy chứ?” Tống Tân Đức nghĩ ngợi một lát rồi nói.
Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, đã từ lâu hắn không còn biết vườn rau nhà mình ở đâu nữa rồi.
Đất ruộng ở nông thôn thường không cố định, mà luôn chia theo đầu người, Tống Tân Đức bao nhiêu năm rồi không về nên từ lâu nơi này đã không có phần đất của hắn.
Mà mẹ hắn cũng không làm ruộng từ lâu, nên toàn nhận khoán cho người khác nhưng vẫn có một vườn rau, cụ thể ở đâu thì hắn không rõ.
“Vậy chúng ta ở đây đợi đi.” Hà Tứ Hải nói.
“Thật ngại quá.” Tống Tân Đức hơi khó xử nói.
Hà Tứ Hải không để tâm, chỉ xua tay.
Còn Uyển Uyển thì chạy bên đường, nhìn thấy trong các khe hở mọc ra những bông hoa dại nhỏ, sau đó nhổ một cây cỏ đuổi chó về, cái này không phải hoa nên không sao cả.
Nàng lặng lẽ ma sát cỏ đuôi chó lên mu bàn tay Hà Tứ Hải, sau đó lại giả bộ như không có chuyện gì.
Đứa trẻ ngốc này, hiện tại ở đây chỉ có hai người bọn họ, ngoài nàng ra thì còn có người khác sao?
Hà Tứ Hải giả bộ như không biết gì, đợi đến lần thứ hai mới bất ngờ cúi xuống, vừa hay bắt gặp Uyển Uyển đang ngẩng đầu lên nhìn trộm.
Uyển Uyển sững người lại, sau đó hia hia hia hia... bật cười ngốc nghếch.
Sau đó nàng lặng lẽ giấu cỏ đuôi chó ra đằng sau.
Nghĩ cách qua ải này.
Hà Tứ Hải hơi buồn cười vươn tay ra gõ gõ vào cái đầu nhỏ của nàng.
Lúc này Uyển Uyển mới hia hia bật cười lấy cỏ đuôi chó giấu sau lưng ra, sau đó đưa cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cầm lấy, sau đó dùng dùng mấy sợ lông tơ trên cỏ đuôi cho cọ cọ vào mặt nàng.
Hia hia hia...
Cô bé lắc lư thân thể, cố gắng né tránh, sau đó mỉm cười, tung tăng vui vẻ... hệt như một chú cún nhỏ.
Mà lúc này Tống Tân Đức đang đứng ở ngã tư sốt ruột chờ mẹ của mình.
Rồi từ đằng xa trông thấy một cụ già đang chống gậy, tay xách thúng rau, khom người đi về hướng này.
Tống Tân Đức sững người lại, hắn nghĩ đến lúc mẹ đứng ở cổng thôn đợi mình năm đó, mẹ hắn của năm đó dáng người thẳng tắp, mặc dù tóc đã bạc nhưng không già nua như bây giờ.
Hắn nhận ra ba nhiêu năm qua, hắn thực sự chưa từng nhìn mẹ thật kỹ, chưa từng trông thấy bộ dạng già nua của nàng.
“Mẹ...” Tống Tân Đức lon ton chạy tới đón.
Nhưng hắn là quỷ, bà lão làm sao trông thấy hắn, nàng vẫn xách thúng rau đi về phía trước, trong thúng ray là rau vừa mới hái, không nhiều lắm, chỉ đủ ăn một bữa.
Nàng cúi đầu, cứ như đang cố gắng nhìn cho rõ từng bước chân của mình.
“Mẹ...” Tống Tân Đức lại gọi.
Bà lão không biết là đi mệt rồi, hay thực sự nghe thấy tiếng gọi mà dừng bước, nàng cố gắng đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi lại khom lưng bước tiếp.
“Xin chào, làm phiền một chút.”
Từ xa thấy bà lão đi tới, phía sau nàng còn có Tống Đức Tân, Hà Tứ Hải liền lên đón, Uyển Uyển cũng lon ton chạy theo sau.
“Cậu là?” Bà lão nheo mắt, cố gắng nhìn cho rõ hình dáng của Hà Tứ Hải.
“Chào bà, cháu là bạn của Tống Tân Đức, trước đây anh ấy có rủ cháu đến thăm bà, không ngờ...”
“Tổng giám đốc Tống? Con trai tôi Tống Tân Đức?” Bà lão bối rối hỏi.
“Phải, chính là con trai bà, anh ấy nhờ cháu giúp anh ấy tới thăm bà.” Hà Tứ Hải cười nói.
Hắn không vội lấy đèn dẫn hồn ra ngay, mà cùng bà lão nói chuyện một lúc.
“Được, phiền cậu đi một chuyến rồi, cậu thật tốt, thật có lòng.” Bà lão cảm kích nói.
“Không có gì, chỉ là vừa hay tiện đường thôi, để cháu giúp bà xách.” Hà Tứ Hải thấy nàng vất vả xách thúng rau liền đưa tay ra định giúp đỡ.
“Không sao đâu, tôi tự làm được.” Nàng khẽ né tránh, vừa hay nhìn thấy Uyển Uyển ở đằng sau.
“ y yo, còn có một cô bé nữa sao, đây là?”
“Con bé đi cùng với cháu.”
“Được, được...” Bà lão nghe vậy thì rất vui.
“Đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì vào nhà tôi ăn chút gì đi, tôi chuẩn bị nấu cơm, nhưng đều là cơm rau đạm bạc nhà trông được thôi, hai người đừng chê nhé.”
“Được thôi, vậy làm phiền bà rồi.” Hà Tứ Hải cười nói.
Thế là hai người theo bà lão vào nhà của Tống Tân Đức.
“Cậu với con tôi có quen biết thế nào?”
“À, trước đây cháu là nhân viên của anh ấy, hồi đó tổng giám đốc Tống đối xử rất tốt với cháu.” Hà Tứ Hải nói.
“Hóa ra là vậy, con trai tôi là người rất tốt, con người nó rất...” Bà lão lẩm nhẩm nói đi nói lại mấy câu nói đó.
Sau đó thở dài nói: “Nhưng đáng tiếc, nó lại mất sớm, sao lại đi trước cả tôi vậy chứ?”
Hà Tứ Hải không trả lời, bà lão nhanh chóng chuyển chủ đề, cười nói: “Con trai tôi đã mất rồi, hai người còn tới thăm tôi, cảm ơn hai người, cảm ơn...”
“Không có gì.” Hà Tứ Hải nói.
Mặc dù hắn nói vậy, nhưng bà lão vẫn cảm ơn không ngừng.
“Thực ra lần này cháu đến là làm theo lời dặn của tổng giám đốc Tống, anh ấy nói bà đã già rồi, để bà sống một mình anh ấy không an tâm, nên muốn tìm cho bà một viện dưỡng lão, hy vọng và có thể tới viện dưỡng lão an dưỡng tuổi già.”
“Viện dưỡng lão?”
Bà lão nghe vậy thì lập tức lắc đầu.
“Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ ở lại đây thôi.”
“Tại sao? Bà cũng lớn tuổi rồi, cơ thể lại không khier, nếu như đau đầu nhức óc thì làm gì có ai chăm sóc.”
“Chẳng vì sao cả, đây là nhà của tôi mà, tôi chết cũng sẽ chết ở trong nhà, phải rồi, cậu xem nhà của tôi được xây rất đẹp, con trai tôi xây đấy, tốn rất nhiều tiền của nó, nó rất hiệu thuận...” Bà lão gượng gạo đổi chủ đề.
“Rất đẹp.”
“Đúng không, thực ra một người già như tôi đâu cần ở trong một căn nhà lớn như vậy, lớn quá lại thành ra lạnh lẽo, nói chuyện không ai trả lời, thực ra tôi cũng không thích lắm, nhưng con trai cứ nhất quyết xây cho tôi, thì phải làm sao chứ?”
Bà lão nói trên miệng thì tỏ ý ghét bỏ, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.
“Hai người ngồi một lát đi, tôi đi nấu cơm.” Nói rồi, nàng lại nghĩ ra cái gì đó mà vào phòng cầm ra một hộp đồ ăn vặt.
“Con cháu bé ăn này, cái này là con trai tôi mua cho tôi từ lần trước đấy.” Bà lão cười ha ha nói.
Hà Tứ Hải thấy đồ ăn vặt trong hộp đã hơi méo mó rồi, có lẽ bản thân bà lão không nỡ ăn, nên đã để đó một thời gian dài.
Nhưng Hà Tứ Hải không chê mà vẫn nhận lấy, lúc này bà lão mới cười ha ha đi vào bếp.
Thấy bà lão đã rời đi, Hà Tứ Hải mới nhìn sang Tống Tân Đức ở bên cạnh.
Tống Tân Đức nhìn theo bóng lưng của mẹ, biểu cảm vô cùng hối hận.
Hà Tứ Hải lấy đèn dẫn hồn ra.
------
Dịch: MBMH Translate