Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1353 - Chương 1353: Các Vị Khách Mời

Chương 1353: Các Vị Khách Mời Chương 1353: Các Vị Khách Mời

“Bác cả nói không có thời gian rảnh, bác hai nói sẽ mang Bối Bối đi cùng. Con đã sắp xếp xe đến đón bọn họ rồi, chỉ là không biết mẹ của Bối Bối có đi cùng không.”

Sáng sớm hôm nay, Hà Tứ Hải đích thân lái xe đến Hà gia thôn để đón ông bà nội Tứ.

“Không đến thì thôi đi, ngày nào cũng bận, **** thì không thấy tụi nó bận.”

Nhắc đến hai đứa con trai, ông nội Tứ có chút tức giận.

Đương nhiên, ông không phải giận chuyện không đến dự đám cưới, mà là giận bọn họ cả năm bận rộn, chả mấy lần thấy mặt.

“Thôi mà, ông nội Tứ, bà nội Tứ, con dẫn hai người về phòng. Hai người cần gì thì cứ nói với lễ tân, con có dặn họ rồi. Tầng hai khách sạn là nhà ăn tự túc, phục vụ ngày ba bữa. Mấy ngày hai người ở khách sạn cứ thoả thích ăn…”

“Tốn hết bao tiền rồi?” Bà nội Tứ không nhịn được hỏi.

“Đám cưới mà, đời người có mỗi một lần thôi nên đương nhiên phải linh đình một chút.” Hà Tứ Hải cười nói.

Thật ra cậu ta không tốn một đồng nào, tất cả đều do La Thiên Chi sắp xếp, khách sạn này thuộc tập đoàn Thiên Hợp.

“Được rồi, Tứ Hải có bản lĩnh, thằng bé tiêu tiền của mình, bà không cần lo chuyện đấy. Thằng bé cũng không phải người không có chừng mực.

Ông nội Tứ ngắt lời bà nội Tứ.

“Không sao, con hiểu ý bà nội Tứ mà.”

Thế hệ người già bọn họ vốn đã quen tiết kiệm, trong quan niệm của họ, cho dù có tiền thì cũng không tiêu xài xa hoa lãng phí.

“Hai ngày nay trong nhà khá bừa bộn, đồ đạc chất đống nên con không dẫn hai người về nhà ở. Ông bà đừng để trong lòng nhé, ngày mai con sẽ đón hai người qua nhà ăn cơm.” Hà Tứ Hải nói.

“Không sao đâu, con cứ làm việc của mình đi, đợi đám cưới xong lại bàn tiếp.” Ông nội Tứ không để bụng nói.

Sau khi Hà Tứ Hải sắp xếp cho họ xong xuôi thì dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì gọi cho con nhé.”

“Biết rồi, nhưng đám cưới của con sẽ tổ chức ở khách sạn này sao?”

“Không ạ, lúc đó sẽ có người đến dẫn ông bà đi.” Hà Tứ Hải nói.

“Mọi người đều tổ chức vào buổi trưa, sao con lại chọn buổi tối?”

“Con tổ chức đám cưới truyền thống nên chọn buổi tối.” Hà Tứ Hải cười giải thích.

“Cũng đúng, trước đây đám cưới đều là buổi tối, không biết lúc nào lại đổi thành buổi trưa.” Ông nội Tứ lẩm nhẩm.

Hà Tứ Hải nói thêm đôi lời với họ, sau đó chào tạm biệt và rời đi.

Vừa xuống lầu thì gặp Lưu Vãn Chiếu từ bên ngoài bước vào.

“Sao em lại đến đây?”

“Bạn bè đểu đến rồi, em còn không ra đón thì sao mà được.”

“Em có muốn anh đi cùng không?”

“Không cần, anh lo chuyện của mình đi.”

“Ể, tại sao? Người khác không phải rất thích dẫn bạn trai đi gặp bạn bè sao?”

“Bởi vì ... bởi vì anh quá đẹp trai, nếu anh bị bọn họ cướp đi thì sao?”

“→ _ →”

Hà Tứ Hải hoàn toàn không tin vào lý do này.

“Được rồi, được rồi, ai biểu anh nhìn trẻ như vậy, nhìn nhỏ tuổi hơn em nhiều. Họ sẽ cười em mất.” Lưu Vãn Chiếu ngượng ngùng nói.

“Haha, chúng ta sắp kết hôn rồi mà em còn lo mấy chuyện này sao? Lúc đó anh mà không xuất hiện thì không được đâu.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Vãn Vãn…”

Đúng lúc này, Trịnh Thu Nguyệt và Tôn Vân Hi cùng nhau đi xuống.

Ở đây hai người đều lạ nước lạ cái, nhưng do đều là bạn của Lưu Vãn Chiếu nên nhanh chóng làm quen, đang định cùng nhau đi dạo thì gặp Lưu Vãn Chiếu ở đại sảnh.

“Thu Nguyệt, Vân Hi, đã lâu không gặp.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ bước tới ôm chầm lấy hai người họ.

“Không định giới thiệu chúng tôi một chút sao?”

Trịnh Thu Nguyệt nhìn thấy Hà Tứ Hải đứng bên cạnh cô, nhớ lại những lời Hà Tứ Hải nói khi cô mới vào khách sạn, trong lòng đã có phỏng đoán nên cười trêu chọc.

“Đây là bạn trai của tôi, Hà Tứ Hải.”

Chuyện đến nước này Lưu Vãn Chiếu cũng không giấu giếm nữa, cô khoác tay Hà Tứ Hải rồi giới thiệu với bọn họ.

“Xin chào.” Hà Tứ Hải cũng chào hai người họ.

Hai người nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải một lúc, mặc dù Hà Tứ Hải trông có vẻ trưởng thành, trầm ổn, nhưng đó chỉ là khí chất, vẻ ngoài thôi.

Trên thực tế cũng có chút tuổi, nhưng sao nhìn cứ thấy còn khá trẻ, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay.

Thế là hai người thì thầm hỏi Lưu Vãn Chiếu: “Bạn trai cậu bao nhiêu tuổi thế?”

Còn tưởng Hà Tứ Hải không nghe thấy

“Hai mươi…”

Lúc này, Lưu Vãn Chiếu không giấu giếm nữa.

“Gì cơ…”

Hai người phụ nữ đột nhiên kêu lên, tỏ vẻ vui mừng.

Chuyện này khiến Hà Tứ Hải chợt nhớ đến vài ngày trước, khi cậu ta gặp bọn người Phùng Nhã Xuyến. Bọn họ cũng có biểu cảm giống như vậy sau khi biết tuổi của cậu ta.

Lẽ nào tuổi nhỏ thì có thể khơi gợi sự hứng thú của phụ nữ sao?

Thực ra tuổi nhỏ không khơi gợi điểm “G” của phụ nữ, mà là khơi gợi điểm “G” của phụ nữ lớn tuổi.

Cũng giống như đàn ông lớn tuổi tìm bạn gái trẻ đẹp để khơi gợi hứng thú.

Đây cũng là lý do khiến Lưu Vãn Chiếu ngại đưa cậu ta đi gặp bạn bè.

“Được lắm, nhìn không ra đó nha.”

“Giấu lâu như vậy, bây giờ lật bài ngửa rồi sao?”

“Cao thủ, xin truyền thụ cho tôi hai chiêu, làm sao “câu” được vậy?”

“Vừa đẹp vừa trẻ, quan trọng là có tiền, cuộc sống của cậu coi như mỹ mãn rồi. lẽ nào cậu nhiều năm không tìm bạn trai là do đợi ngày này sao?”

“Chờ đã, hai người quen nhau từ trước rồi à? Chơi trò nuôi dưỡng sao? Trời ơi, cao thủ nha…”

...

Cuộc trò chuyện giữa những người phụ nữ thực sự không chút kiêng nể, óc tưởng tượng phong phú, khiến Lưu Vãn Chiếu xấu hổ đỏ mặt.

“Tôi kêu các cậu tới dự đám cưới chứ không phải đến trêu chọc tôi.”

“Đều như nhau, không ảnh hưởng gì hết.”

“Ha ha......”

Trong lúc trêu đùa, sự lạ lẫm lúc mới gặp nhanh chóng biến mất, ngay cả những người vừa mới gặp nhau như Trịnh Thu Nguyệt và Tôn Vân Hi cũng đã gần gũi thân thiết hơn.

“Nào, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

Cười xong, Lưu Vãn Chiếu dẫn hai cô bạn thân ra ngoài.

Hà Tứ Hải: …

“Anh đi làm chuyện của mình đi, không cần theo bọn em đâu.” Lưu Vãn Chiếu dặn dò.

Cậu ta không hề định theo bọn họ, Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Nhưng nhìn Lưu Vãn Chiếu vừa rời đi vừa cười nói vui vẻ với bạn bè, Hà Tứ Hải cũng nở một nụ cười.

Cậu ta có rất ít bạn bè, nhưng cậu ta hy vọng Lưu Vãn Chiếu có thể kết bạn nhiều hơn.

Vì ngày tháng sau này hẵng còn dài lắm ...

Hà Tứ Hải bước ra khỏi khách sạn thì thấy Tống Tân Đức đang ngồi xổm ở đó.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra, ông ấy lập tức đứng dậy.

“Hay là Tiếp dẫn đại nhân cứ lấy vợ xong rồi tính tiếp vậy. Tôi đợi lâu như vậy rồi nên cũng chả vội.”

“Không sao, để mấy cụ già trong nhà sớm an tâm chút. Mẹ ông là một người vĩ đại.” Hà Tứ Hải nói.

Tồng Tân Đức lặng người, mẹ ông ta rất bình thường nhưng cũng rất vĩ đại. Lúc còn sống ông ta không cảm nhận được điều đó, sau khi chết mới biết những khổ cực của mẹ, những thứ tốt đẹp mẹ dành cho ông ta…

Lúc này Hà Tứ Hải lấy điện thoại ra gọi cho Chu Ngọc Quyên.

“Uyển Uyển có đi cùng dì không?”

“Ừm, tôi chuẩn bị dẫn con bé đi mua cho hai bộ quần áo mới để mặc trong ngày cưới.” Chu Ngọc Quyên nói.

“Là ông chủ sao?”

Hà Tứ Hải nghe thấy giọng của Uyển Uyển trên điện thoại.

“Thật ngại quá, dì Chu, con có chuyện phải đi cùng với Uyển Uyển.”

“Không sao, không sao, đây là việc con bé nên làm.” Chu Ngọc Quyên vội nói.

Bà ấy hiểu rõ vị trí của Uyển Uyển, trước tiên con bé là đồng tử của Hà Tứ Hải, sau đó mới là con gái bà ấy. Mọi thứ phải ưu tiên chuyện của Hà Tứ Hải.

Không thể mù quáng, biến ân thành thù, phải luôn biết vị trí của mình.

“Chúng tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

“Vậy cậu đang ở đâu, cần tôi dẫn Uyển Uyển qua đó không?”

“Không cần, Uyển Uyển đến là được, cảm ơn vì dì đã hiểu.” Hà Tứ Hải nói.

Cậu ta nói xong liền cúp máy, Uyển Uyển vốn dĩ ở bên cạnh mẹ liền xuất hiện bên cạnh cậu ta.

“hiahiahia ...”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment