Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1352 - Chương 1352: Trước Hôn Lễ

Chương 1352: Trước Hôn Lễ Chương 1352: Trước Hôn Lễ

Hà Tứ Hải tạm biệt Tống Tân Đức rồi đến Bích Hồ Sơn Trang.

Chu Ngọc Quyên, Dương Bội Lan và Tôn Nhạc Dao đều ở đấy. Họ đang trang trí ngôi nhà mới.

Nhà tuy mới sửa sang nhưng một số đồ dùng thiết yếu hàng ngày vẫn phải tự sắm sửa.

Ngoài ngôi nhà này của Hà Tứ Hải thì ngôi nhà bên cạnh mà cậu ta tặng cho Tôn Nhạc Dao cũng cần được trang trí.

Tuy đã nhận sính lễ của Hà Tứ Hải nhưng Tôn Nhạc Dao vẫn không từ chối món quà này. Bà ấy dự định đợi bọn Hà Tứ Hải kết hôn xong sẽ chuyển đến đây cho có mẹ có con.

Tôn Nhạc Dao với Chu Ngọc Quyên đều thích hoa cỏ. Phía trước và sau biệt thự đều có vườn nên rất tiện cho việc trồng hoa.

Căn biệt thự mà Chu Ngọc Quyên trước đây mua tặng Hà Tứ Hải cách đó không xa. Họ từng sống ở đó một khoảng thời gian, đồ đạc rất đầy đủ, không cần chuẩn bị thêm gì, chỉ cần dẹp dẹp tí là được.

“Vất vả rồi.” Hà Tứ Hải bước vào biệt thự và nói với ba người đang bận rộn làm việc.

Vì đã lâu không có người ở nên dù khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ thì vẫn có một lớp bụi dày. Nhưng hiện tại đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, cửa ra vào, cửa sổ, …đều được dán chữ “Hỷ”.

“Có vất vả gì đâu. Công việc cũng không nhiều, mà sao cậu lại tới đây?” Tôn Nhạc Dao đặt đồ trong tay xuống rồi cười hỏi.

“Tôi đến xem có giúp được gì không?” Hà Tứ Hải nhìn quanh nói.

“Không có gì cần cậu giúp đâu. Bọn Huyên Huyên đâu rồi?”

“Bọn nhóc đi tìm thợ trang điểm với Vãn Chiếu rồi.”

Dù sao ba đứa nhóc cũng là con gái, cũng biết yêu cái đẹp. Nghe nói Lưu Vãn Chiếu tìm thợ trang điểm có thể trang điểm đẹp nên muốn đi cùng.

“Ba đứa nhóc rắc rối này.” Tôn Nhạc Dao buồn cười nói.

“Chúng biết làm đẹp rồi, trời cũng sắp nóng lên rồi, chúng ta mua thêm cho bọn nhóc mấy cái váy nhỏ xinh đi.” Dương Bội Lan nói.

“Haizz, nói chuyện này thì tôi lại đau đầu. Uyển Uyển chỉ thích quần yếm. Con bé cảm thấy mình mặc quần yếm thì siêu đáng yêu nên không thích mặc váy.” Chu Ngọc Quyên bất lực nói.

Vì vậy bà ấy đã mua cho Uyển Uyển rất nhiều quần yếm với đủ loại màu sắc như: đỏ, xanh, nâu, …và nhiều kiểu dáng khác nhau.

Cô nhóc mỗi ngày đều mặc rất vui vẻ. Trái lại không thèm đếm xỉa tới mấy cái váy.

…………

“Có phải là cô Trịnh Thu Nguyệt không ạ?”

Trịnh Thu Nguyệt vừa bước xuống sân bay đã bị một người đàn ông chặn lại. Chuyện này khiến cô không khỏi cảnh giác.

“Vâng, anh là ...?”

“Xin chào, tôi được cô Lưu sắp xếp đến đón cô đi dự đám cưới.” Người thanh niên vội nói.

“Lưu Vãn Chiếu?” Trịnh Thu Nguyệt hỏi.

“Vâng, là cô Lưu Vãn Chiếu. Tôi là tài xế Tiểu Ngô, xe của tôi đang đậu bên ngoài. Xin mời cô đi với tôi.” Tiểu Ngô lịch sự nói.

Trịnh Thu Nguyệt không quá ngạc nhiên. Bởi khi cô nhận được chiếc thiệp mời tinh tế liền biết cô bạn học này đã gả cho một người không tầm thường.

Kiểu dáng của thiệp mời giống như một trang lịch truyền thống, mặt trước in thông tin thư mời, mặt sau in thông tin lên máy bay khứ hồi cùng các thứ như thẻ lên máy bay tại sân bay. Quan trọng là thứ này thật sự có thể sử dụng tại sân bay. Cô ấy đã dùng nó để bay đến Hợp Châu.

Thiệp mời có kẹp một phong bì màu đỏ, bên trong còn có tám trăm tám mươi tám đồng tiền lẻ.

Trịnh Thu Nguyệt và Lưu Vãn Chiếu là bạn đại học. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy ở lại Hạ Kinh phát triển sự nghiệp, nhưng hai người vẫn luôn giữ liên lạc với nhau. Lần này Lưu Vãn Chiếu mời cô tham dự đám cưới nên cô đã xin nghỉ phép hai ngày, bay vội từ Hạ Kinh qua đây.

Nhưng cô không ngờ rằng sân bay còn sắp xếp xe đưa đón.

Nhưng vào lúc này, cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì Tiểu Ngô - người đang đi phía trước, đang nói chuyện với một người khác ăn mặc tương tự anh ta. Theo sau đối phương còn có một cô gái trẻ khác.

Thế là cô ngập ngừng hỏi: “Cô cũng đến dự đám cưới của Lưu Vãn Chiếu?”

Đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó gật đầu.

“Tôn Vân Hi, bạn của Lưu Vãn Chiếu.”

“Trịnh Thu Nguyệt, bạn học với Lưu Vãn Chiếu.”

Hai người cứ như vậy mà quen biết. Tôn Vân Hi là đồng nghiệp cũ của Lưu Vãn Chiếu, cô ấy làm bên ngoại thương. Lần này, cô ấy đặc biệt bay từ Lộc Đảo đến.

“Cô Trịnh, xe ở bên này.”

Lúc này, Tiểu Ngô đã đứng trước một chiếc xe Maybach.

Đón người thôi mà cần tới một chiếc Sedan* hạng S. (*Sedan: xe đưa đón.)

Còn bên Tôn Vân Hi là một chiếc Aston Martin.

Ngoài hai chiếc xe này, phía sau còn có vài chiếc ô tô hạng sang đang đậu bên lề.

“Các người đều đến đây đón người sao?” Trịnh Thu Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, chúng tôi đến đây để đón khách dự đám cưới.” Tiểu Ngô cười nói.

“Mời cô lên xe, tôi sẽ đưa cô đến khách sạn.” Tiểu Ngô nói tiếp.

“A, ô ...” Trịnh Thu Nguyệt bị doạ trước khí thế này.

Lưu Vãn Chiếu đã gả cho một tên đại gia đời thứ hai sao? Hay là đời thứ nhất? Trịnh Thu Nguyệt không khỏi có những suy nghĩ xấu.

Cô ấy nghĩ như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cô ấy biết ba mẹ của Lưu Vạn Chiếu làm nghề gì. Tuy có chút tài sản nhưng cũng không xa xỉ như vậy.

Nhưng cô không quá bất ngờ chuyện Lưu Vãn Chiếu gả cho một tên đại gia.

Cô biết rõ, trong mắt các đại gia, Lưu Vãn Chiếu cho dù là khí chất, nhan sắc, học thức, tính cách, …đều là lựa chọn tốt nhất cho vị trí con dâu

Bởi lẽ có rất nhiều thứ bị ảnh hưởng bởi điều kiện gia đình và môi trường sống. Nhất là cái sụ ưu nhã, tu thân dưỡng tính đã thấm vào xương, chắc chắn không phải thứ do sau này cố ý bồi dưỡng ra.

Đây cũng là thứ người giàu quan tâm nhất.

Bởi đối với người giàu, tiền không còn là thứ họ theo đuổi, người thừa kế ưu tú mới là quan trọng nhất. Nếu muốn có một người thừa kế ưu tú, điều đầu tiên cần xem xét là tối ưu hóa gen di truyền của mình.

Người xấu muốn tìm người đẹp, người thấp muốn tìm người cao, người cao đẹp muốn tìm một người có thể chất tốt. Thật ra tất cả đều có lý lẽ cả.

Tuy nghe có vẻ phũ phàng nhưng sự thật chính là như vậy.

Đây cũng là lý do tại sao các gia đình giàu có với nhiều thế hệ thừa kế đều là trai xinh gái đẹp, bản thân có chỉ số IQ cao và năng lực mạnh mẽ. Đó là bởi vì họ đã được tối ưu hóa qua nhiều thế hệ.

Tất nhiên, điều này không phải tuyệt đối. Dù hạt có tốt đến đâu thì cũng có thể mọc ra quả dưa méo, không có gì kỳ lạ cả.

Trịnh Thu Nguyệt nhìn lại, thấy xe của Tôn Vân Hi chầm chậm theo sau, trong lòng cảm thấy an tâm hơn.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước một khách sạn lớn.

Một người gác cửa đến mở xe và mời Trịnh Thu Nguyệt xuống.

Trịnh Thu Nguyệt xuống xe nhìn xung quanh, vị trí khách sạn rất tốt, đối diện còn có hồ nước.

Nhưng nhìn từ bên ngoài, khách sạn không quá sang trọng, chỉ có thể coi là khách sạn tầm trung.

Nhưng bày trí rất sang trọng, một tấm thảm đỏ khổng lồ trước cửa được trải đến ngay dưới chân cô.

“Cô Trịnh, mời đi theo tôi.”

Tài xế Tiểu Ngô cũng xuống xe, dẫn Trịnh Thu Nguyệt vào trong.

Khi bước vào sảnh, tình cờ thấy một nam thanh niên đang nói chuyện với hai cụ già.

“Ông nội Tứ, bà nội Tứ, hai người không giống họ. Con đích thân đón hai ngươi, còn người khác…”

Trịnh Thu Nguyệt nghe xong không khỏi liếc nhìn thêm vài lần. Lúc này Tôn Vân Hi cũng từ phía sau đi tới.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment