Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1381 - Chương 1381: Bữa Tiệc Hải Sản Lớn.

Chương 1381: Bữa Tiệc Hải Sản Lớn. Chương 1381: Bữa Tiệc Hải Sản Lớn.

"Làm sao? Các con còn muốn chơi nữa không?"

Đám người đứng ở dưới bóng cây chuối, ba đứa nhỏ háo hức nhìn về bãi cát trắng trước mặt.

"Ai ..."

Ba người kích động thở dài thườn thượt, mới đầu còn tưởng chơi đùa vui vẻ, nhưng bây giờ trên bờ cát hạt cát đều chói mắt, làm sao còn có thể chơi được chứ?

"Nếu không, chúng ta đi tới chỗ khác?" Hà Tứ Hải đề nghị.

"Hay là đi tìm chị Tiểu Lộc?" Đào Tử hỏi.

"Tiểu Lộc không có ở Lộc Thành, cô ấy còn đang ở Dương Thành đến trường."

"Vậy chúng ta đi đâu?"

"Đi chợ hải sản lần trước Trương Lộc dẫn chúng ta đi, buổi trưa chúng ta ăn hải sản."

"Hải sản em thấy được đó." Huyên Huyên nghe vậy, lập tức nghiêm túc gật đầu.

"Em có cái gì không được chứ?" Lưu Vãn Chiếu có chút buồn cười mà gõ nhẹ đầu nhỏ của nàng.

"Cơm chị gái nấu là không được." Huyên Huyên nghe vậy lỡ miệng nói.

"Em nói cái gì?" Lưu Vãn Chiếu trầm mặt xuống, "Xắn" tay áo lên.

Huyên Huyên liền chạy vọt vào bãi cát, sau đó vừa chạy vừa nhảy, thực sự quá nóng chân.

"Mới vừa rồi còn nói anh, em xem em còn dọa con bé." Hà Tứ Hải có phần không nên lời.

"Trở về đi, chị không đánh em nữa." Lưu Vãn Chiếu cũng lo lắng cô bé sẽ bị cháy nắng, vội vàng gọi cô bé trở về.

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, chị đã bao giờ lừa gạt em chưa?"

"Lừa người?"

"Cái gì?"

"Chị bây giờ nói câu này liền lừa người." Huyên Huyên như một con cua nhỏ vậy, không ngừng mà ở trên bờ cát di động.

"Được rồi, mau trở về đi, anh bảo đảm chị ấy sẽ không đánh em." Hà Tứ Hải ngoắc tay nói với nàng.

"Chị ấy muốn đánh em, anh giúp em đánh chị ấy đi."

"Biết rồi, mau lại đây đi, chúng ta còn phải đi đến chợ hải sản nữa."

"Được." Huyên Huyên lập tức không cố chấp nữa.

Lưu Vãn Chiếu tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn là tuân thủ lời hứa, không có đánh nàng, điều này làm cho Huyên Huyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu tự mãn.

Điều này làm cho cơn giận của Lưu Vãn Chiếu ban đầu đã nhịn được lại trỗi dậy, nhưng mà không thể nuốt lời, thế là tạm thời ghi lại ở trong lòng.

Hà Tứ Hải từ trên điện thoại di động tìm được bức ảnh về chỗ ăn cơm lần trước Trương Lộc mời bọn họ ăn tối, sau đó đưa cho Uyển Uyển xem.

Chỗ này, trước thôn không có cửa hàng, muốn bắt taxi cũng khó khăn, chỉ có thể thông qua Uyển Uyển, rời khỏi nơi này rồi nói sau.

Có Uyển Uyển, chính là thuận tiện, rất nhanh mọi người đã đến một góc chợ hải sản mà lần trước đã đến.

Hà Tứ Hải giờ đã hình thành thói quen, bất luận đi nơi nào, hắn đều thích chụp lại một tấm hình, chính là vì giúp Uyển Uyển ghi nhớ lại.

Bọn họ đến tương đối sớm, chợ hải sản cũng không có nhiều người, hải sản được bày bán đều tươi sống, hơn nữa kích cỡ đều rất lớn.

"Các con muốn ăn cái gì, có thể tự chọn." Hà Tứ Hải hướng về ba đứa nhỏ nói.

Nhưng ba đứa nhỏ có chút hoang mang, ngoại trừ tôm, thì những thứ khác trong mắt bọn họ đều lạ, bao gồm cả mấy con cá, trông khá là hung dữ.

"Hay là anh nhìn xem mua gì thì được." Lưu Vãn Chiếu nói.

Nói thật ra, nàng cũng có một loại cảm giác bất lực.

Thế là Hà Tứ Hải đã mua tôm hùm Boston, lại mua một con cá thu, cái này chủ yếu là cho bọn nhỏ ăn, một con cá thu nhiều thịt, thịt mềm mại và tươi.

Ngoài ra còn mua một chút hàu với sò biển.

Sò biển là mua cho ba đứa nhỏ, các nàng muốn vỏ sò biển.

Ngoài ra còn mua một ít rau biển, đủ cho mọi người cùng ăn.

Ra khỏi nhà, ở một nơi xa lạ, tốt nhất không nên dễ dàng thử nghiệm cửa hàng xa lạ, rất nhiều đồ đều là cạm bẫy.

Cho nên bọn họ vẫn như trước đi đến cửa hàng hải sản lần trước Trương Lộc dẫn bọn họ đến.

Bởi vì thời gian tương đối sớm, trong cửa hàng không có người nào.

Thấy bọn họ đến, ông chủ rất nhiệt tình mà tiến lên đón.

Ông chủ, lão Chu vẫn còn nhớ đến bọn họ.

"Các cậu là bạn của Tiểu Lộc à? Tiểu Lộc có đi cùng không?"

"Không có, hôm nay tự chúng tôi tới, làm phiền ông chủ rồi."

"Sao lại nói vậy, tôi mở cửa làm ăn, ước gì các cậu mỗi ngày đều đến làm phiền tôi đấy chứ."

"Lão Tưởng, lão Tưởng ..." Lão Chu nói xong hướng về phía nhà bếp gọi.

Sau đó vợ của lão Chu, Dì Tưởng từ phòng bếp đi ra.

"Này, các cậu có phải là bạn của Tiểu Lộc không? Thực sự là khách quý, mời ngồi ..."

Dì Tưởng rất nhiệt tình mà nói chuyện với bọn họ, sau đó cầm hải sản mà Hà Tứ Hải mới vừa mua được mang vào bếp xử lý.

Chờ đợi cũng lâu, ba đứa nhỏ ngồi trên ghế dựa, nhàm chán đung đưa chân ngắn.

Đào Tử cầm xẻng nhỏ của cô nghịch, ở trên bàn một bên xẻng xúc chơi, một bên hướng về Hà Tứ Hải nói: "Ba ba, ba có thể gọi điện thoại cho Hân Hân với Dao Dao không? Để bọn họ tới đây chơi với chúng con."

"Đương nhiên có thể, nhưng mà, hôm nay bọn họ phải đến nhà trẻ rồi." Hà Tứ Hải nói.

Các nàng là bởi vì trời mưa được nghỉ học, Lộc Thành bên này trời cũng không mưa, nên vẫn lên lớp bình thường.

"Ba gọi điện thoại hỏi một chút đi." Đào Tử chưa từ bỏ ý định mà nói.

Lần trước lúc chia tay nhau có để lại phương thức liên lạc.

"Anh gọi điện thoại cho bà nội của Hân Hân, em gọi điện cho mẹ Dao Dao, hỏi một chút Hân Hân bọn họ hôm nay có rảnh rỗi hay không? Nếu như đến nhà trẻ, hỏi bọn họ lúc nào tan học ..." Hà Tứ Hải quay đầu hướng về Lưu Vãn Chiếu nói.

Thế là Hà Tứ Hải bấm điện thoại gọi cho bà nội Hân Hân.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, bà nội Hân Hân rất vui khi đám người Hà Tứ Hải đến Lộc Thành, và đồng ý buổi chiều sẽ đưa Hân Hân đến gặp mọi người.

Lưu Vãn Chiếu gọi điện thoại cho mẹ Dao Dao, cũng là kết quả giống như vậy.

Cách làm của bọn họ, đều là buổi chiều đón Hân Hân với Dao Dao từ trong nhà trẻ tiếp trở về.

Điều này cũng không khó hiểu, dù sao lần trước các nàng tiến vào Phượng Hoàng tập, nhìn thấy Hà Tứ Hải thần thông có thể thay trời đổi đất, chỉ cần không phải cái kẻ ngốc, sẽ có lòng kết bạn.

Huống hồ tình bạn giữa những đứa trẻ cũng rất đơn thuần, có thể tăng cường nhiều cảm tình cũng là một lần đạt được nhiều.

Dưới ánh mắt chờ mong của ba đứa nhỏ, Hà Tứ Hải cười nói: "Bà nội Hân Hân với mẹ Dao Dao đều đồng ý rồi, buổi chiều chúng ta sẽ trực tiếp ra bãi biển gặp nhau."

"Oa ..." Ba đứa nhỏ vỡ òa hạnh phúc sau khi nghe.

Nhưng là quay đầu lại nhìn thấy áng nắng chói chang bên ngoài cửa hàng, bỗng nhiên lại cảm thấy không có chút hứng thú nào.

"Bên ngoài nắng như vậy, buổi chiều em có thể sẽ bị cháy nắng như con cá khô nhỏ không." Đào Tử vẻ mặt ưu sầu nói.

"Sẽ không đâu, em sẽ bị phơi nắng thành quả đào khô." Huyên Huyên nói.

"Chị thích ăn đào, còn có quả xoài ... hiahiahia ..."

Đào Tử hoàn toàn không có tâm trạng cùng bọn họ nói chuyện, nàng rất lo lắng buổi chiều mình sẽ bị phơi nắng thành quả mứt, nhìn một chút đồ nghề đi biển bên cạnh cầm theo còn chưa kịp phát huy được tác dụng, thì càng là thất vọng.

"Ba ba, phải làm sao mới không nóng ạ?"

"Trời mưa." Hà Tứ Hải vẫn chưa trả lời, Huyên Huyên đã lên tiếng trước.

"Em là đồ đần à? Trời mưa, chúng ta sao có thể ra bãi biển chơi được nữa?"

"Ồ, em lại không biết." Huyên Huyên thầm nói.

"Có mây đen, ào ào ào ... Mây đen che khuất mặt trời, như vậy sẽ không nóng nha ... hiahiahia ..."

"Uyển Uyển nói đúng, mây đen che khuất mặt trời, thời tiết hẳn là sẽ không nóng như vậy."

"A, hi vọng buổi chiều sẽ có mây đen đến che khuất mặt trời." Đào Tử nhướng mày lên nói.

"Được rồi, tiểu hài tử, cần gì phải phiền toái như vậy chứ, nếu thực sự không được, buổi chiều các con cùng đi đến Phượng Hoàng tập chơi." Hà Tứ Hải đưa tay xoa đầu nhỏ của nàng.

Lúc này dì Tưởng đã bưng món ăn lên.

"Ăn cơm trước, cơm nước xong lại nói."

Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, ba đứa nhỏ tạm thời quên đi buồn phiền.

Nhưng mà sau khi ăn trưa xong, tính tiền từ trong cửa hàng đi ra, sau đó lại phát hiện thật sự có một đám mây đen che khuất mặt trời.

Hà Tứ Hải:...

Nhìn thấy ba cô bạn nhỏ nhảy cẫng lên hoan hô, Hà Tứ Hải cũng không biết nói cái gì cho phải.

Hơn nữa Hà Tứ Hải phát hiện, theo Đào Tử tuổi tác càng lúc càng lớn, loại hiện tượng này chẳng những không có yếu đi, trái lại càng ngày càng mạnh hơn.

Chỉ hi vọng không xảy ra chuyện gì thì tốt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment