Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1382 - Chương 1382: Đứa Nhỏ Đáng Yêu.

Chương 1382: Đứa Nhỏ Đáng Yêu. Chương 1382: Đứa Nhỏ Đáng Yêu.

"Hân Hân, Dao Dao."

"Đào Tử, Huyên Huyên, Uyển Uyển."

Khi các bạn nhỏ gặp nhau, cậu ôm tôi, tôi ôm cậu, thật đáng yêu ah.

Sau khi ôm ba đứa nhỏ xong, Hân Hân chạy tới chỗ Hà Tứ Hải dang hai cánh tay nhỏ mũm mĩm của mình ra.

"Làm sao? Cháu cũng muốn ôm chú một cái à?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp một đứa trẻ như vậy.

"Ha ha, đúng rồi, chúng ta tới ôm một cái."

Nhìn nàng trắng nõn nà, dáng vẻ non nớt mũm mĩm, Hà Tứ Hải ngồi chồm hỗm xuống nhẹ nhàng ôm nàng một cái.

Sau khi ôm xong, Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi nàng.

"Tại sao cháu lại muốn ôm chú một cái? Tại sao không đi ôm dì Lưu một cái?" Hà Tứ Hải chỉ vào Lưu Vãn Chiếu vẻ mặt mong đợi ở bên cạnh.

Tay nhỏ mũm mĩm của đứa nhỏ gãi má, cười ngốc nghếch nói: "cháu không nghĩ tới."

"Được, vậy cháu tại sao lại nghĩ đến chú?"

"Bởi vì chú lợi hại giống như ba con vậy." Hân Hân nghe vậy, lập tức chống nạnh lớn tiếng nói. .

Đứa nhỏ mặc một chiếc váy có chấm bi màu xanh lam và gợn sóng, với một bím tóc xéo, mềm mại, đúng là vừa đáng yêu vừa đẹp.

"Vậy ba của con nhất định rất lợi hại." Hà Tứ Hải theo lời của nàng khen ngợi một câu.

"Chú cũng không tệ nha." Đứa nhỏ đưa tay, ở trên vai Hà Tứ Hải vỗ vỗ, bộ dáng như một người lớn nhỏ.

"Cám ơn cháu đã để mắt đến tôi." Hà Tứ Hải có phần dở khóc dở cười nói.

"Không cần khách khí." Hân Hân vẻ mặt thành thật nói.

Hà Tứ Hải bất đắc dĩ đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nàng.

"Hắc hắc, có phải rất thoải mái không?"

Hà Tứ Hải:...

Đây vẫn là lần đầu gặp được một đứa bé có phản ứng như vậy.

Đào Tử với Huyên Huyên nếu như véo họ, các nàng ngay lập tức sẽ ô, ô muốn cắn người.

Mà Uyển Uyển không cắn người, thế nhưng sẽ hiahia cười khúc khích.

Chỉ có Hân Hân, hỏi hắn có phải là rất thoải mái không.

Hà Tứ Hải gật đầu.

Đứa nhỏ lập tức dùng tay nhỏ ở trên mặt mình véo một cái, kéo rất lâu, làm Hà Tứ Hải lo lắng con bé có phải là xuống tay nặng qua không, nhưng đứa nhỏ coi như bình thường thả tay nhỏ ra, lập tức một trận Q bắn ra.

"Cháu cũng cảm thấy vậy." Cô nói một cách ngây thơ.

"Ha ha ..." Hà Tứ Hải không nhịn được bật cười, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một đứa bé thú vị như vậy.

"Nhưng mà không thể thường xuyên véo được, nếu không cháu sẽ chảy nước miếng, mẹ nói vậy."

Nói xong còn húp một cái nước miếng không có.

Hà Tứ Hải thấy nàng nói cũng thú vị, đưa tay sờ đầu nhỏ của nàng cười nói: "Được, tôi về sau không nhéo mặt cháu nữa."

"Dạ."

Đứa nhỏ nghiêm túc đồng ý một tiếng, xoay người tìm đám người Đào Tử đi chơi.

" y..."

Hắn còn chưa nói hết mà.

Nhưng mà đứa bé này thực sự quá đáng yêu.

Hà Tứ Hải vừa muốn đứng dậy, hắn nhìn thấy một cô bé gái lai giữa hai chủng tộc đang háo hức nhìn hắn.

"Cháu tên là Dao Dao à?" Hà Tứ Hải hỏi.

Cô gái nhỏ nghe vậy sợ hãi gật đầu.

"Cháu cũng muốn ôm một cái à?" Hà Tứ Hải giang hai cánh tay hỏi.

Trên mặt cô gái nhỏ lập tức hiện lên một tia vui mừng, sau đó đi tới, nhẹ nhàng ôm một cái.

"Cảm ơn." nàng nhỏ giọng nói.

"Có gì mà cảm ơn chứ?"

Tướng mạo của cô bé lai này đặc biệt tinh xảo, sau này lớn lên về sau chỉ cần không dài lệch ra, tuyệt đối là đại mỹ nhân.

Dao Dao buông Hà Tứ Hải ra, vừa nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.

"Cháu cũng muốn ôm dì một cái sao?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc mà nói.

Mới vừa rồi được cô bé mũm mĩm buông ra, nói thật ra, trong lòng còn có một chút thất vọng.

"Dì ươi, có được không ạ?"

"Đương nhiên có thể." Lưu Vãn Chiếu ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng ôm cô một cái.

Sau khi ôm xong, cô gái nhỏ hướng về hai người vẫy tay.

"Tạm biệt chú, tạm biệt dì."

Sau đó thong thả đi tìm đám người Đào Tử chơi.

"Con gái cô thực sự là hiểu chuyện lại vừa xinh đẹp." Lưu Vãn Chiếu đứng lên, hơi xúc động hướng về phía mẹ Dao Dao đang đứng bên cạnh.

"A a ... , nào có, nào có ... Bình thường thôi, bình thường thôi mà thôi."

Trên miệng nàng nói như vậy, trên mặt cũng đã nở nụ cười tươi như hoa.

"Dao Dao đích thật là đứa trẻ ngoan, khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo." Bà nội Hân Hân ở bên cạnh bật cười nói.

"Dì à, con ngược lại thật ra hi vọng con bé có thể hoạt bát một chút như Hân Hân vậy." Mẹ Dao Dao nói.

Có vẻ như cô rất kính trọng bà nội Hân Hân

"Nếu sau này con tôi cũng ngoan ngoãn như Dao Dao thì tốt biết mấy." Lưu Vãn Chiếu vuốt bụng của mình nói.

"Hả, cô có thai rồi à? chúc mừng, chúc mừng ..."

Bà nội Hân Hân với mẹ Dao Dao nghe vậy vội vàng hướng về cô nói chúc mừng.

"Tôi ngược lại thật ra cảm thấy giống Hân Hân thì dễ thương hơn, Đào Tử đã rất ngoan rồi, một mình con bé ngoan là đủ rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Ô Ô tính cách nhưng là rất ngoan nha." Lưu Vãn Chiếu vuốt ve bụng của mình nói.

"Đó là bởi vì nó có liên quan đến môi trường phát triển của con bé, hơn nữa con bé cũng không phải là Ô Ô, con bé là chính mình, đó sẽ là một khởi đầu mới."

"Được, anh nói đúng, em không thể coi con bé là Ô Ô, con bé là bảo bối của chúng ta, con bé thuộc về bản thân mình, có cuộc sống mới, nhưng mà bất luận sau này con bé có tính cách như thế nào, chúng ta cũng sẽ yêu thương."

"Đó là đương nhiên." Hà Tứ Hải khẳng định gật đầu.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy mỉm cười hạnh phúc.

Nhưng bà của Hân Hân với mẹ của Dao Dao thì lại mơ hồ, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Mà lúc này Hân Hân đang chất vấn Đào Tử với những người khác.

"Sao lâu như vậy không tới chơi với tôi? Tôi còn rất nhớ các cậu, các cậu có nhớ tôi không?"

" y..."

Đào Tử nhìn Huyên Huyên, Huyên Huyên nhìn Uyển Uyển, Uyển Uyển lại nhìn Đào Tử.

"hiahiahia ... Không có."

Thật là một đứa nhỏ thật thà.

"Các cậu cũng không nhớ tôi, tôi thật là khổ sở, tôi thật đau lòng ..."

Hân Hân ngồi chồm hổm trên mặt đất ủy khuất vẽ vòng tròn.

"Xin lỗi, đây là lỗi của chúng tôi." Đào Tử có phần áy náy mà nói.

"Ai nha, ai nha, không sao, cậu đừng buồn nha, chúng ta bây giờ không phải tới tìm cậu cùng nhau chơi sao?" Huyên Huyên nỗ lực an ủi nàng.

"Vậy các cậu phải nói xin lỗi với tôi." Hân Hân đứng lên, vẻ mặt kích động mà vẫy bàn tay nhỏ mũm mĩm.

"Đạo ... Xin lỗi "

Ba đứa nhỏ nghe vậy có chút kinh ngạc, tuy rằng các nàng có chút không đúng, thế nhưng còn chưa tới mức phải xin lỗi a?

Dao Dao ngồi xổm ở bên cạnh nâng má, nhìn Hân Hân, với sự hiểu biết của mình về cô ấy, Hân Hân đây là muốn chiếm tiện nghi.

"Tại sao phải nói xin lỗi? tôi vừa nãy đã nói rồi nha." Đào Tử nhỏ giọng nói.

Trong lòng cũng cảm thấy mình việc mình làm có chút sai, lại làm tổn thương bạn tốt của mình.

Đúng lúc này, Hân Hân như một con thỏ nhỏ nhảy lên trước mặt Đào Tử.

Ôm Đào Tử một cái, dùng sức cọ khuôn mặt mũm mĩm của mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Tử.

"Em gái Đào Tử, nói ba cậu dẫn chúng ta đến đường phố vui vẻ kia chơi đi, được không?"

Khá lắm, hóa ra cô ấy chờ ở chỗ này.

Lần trước các cô đi Phượng Hoàng tập chơi đùa một lần, sau đó vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Cô ngược lại muốn bà nội gọi điện thoại qua, nhưng là bà nội lại nói không thể tùy tiện quấy rầy người ta được, như vậy không lễ phép, điều này làm cho cô rất thất vọng, hiện tại có cơ hội, làm sao có thể bỏ qua được chứ?

"Là chị gái Đào Tử."

Đào Tử đẩy nàng ra, dùng tay ra dấu hiệu, được, hai người họ cao tương đương nhau.

"Chị Đào Tử, nói ba chị lại dùng Ma pháp, mang chúng ta đi chơi đi?"

Chỉ cần Đào Tử đồng ý, chị em gì cũng không sao cả.

Hân Hân nàng cũng không để ý, dù sao nhiều chị gái như vậy, nhiều thêm một người cũng không sao.

Đào Tử cúi đầu nhìn cát trên mặt đất, nàng mới chơi được có một lúc à.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment