Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1383 - Chương 1383: Vuốt Mông Ngựa.

Chương 1383: Vuốt Mông Ngựa. Chương 1383: Vuốt Mông Ngựa.

"Chúng ta vẫn nên đi chơi cát đi." Huyên Huyên nói.

Các nào có thể vào Phượng Hoàng Tập chơi bất cứ lúc nào.

Nhưng mà bãi cát lớn như vậy, nhiều cát như vậy, còn có biển rộng nhìn không thấy bờ, nhưng không phải là có thể xuyên chơi được.

Tuy rằng nàng còn nhỏ, nhưng cũng biết cân nhắc hơn thiệt.

Thế nhưng đối với Hân Hân và Dao Dao mà nói thì bãi cát có gì vui, các nàng đã sớm chơi chán rồi.

"Đào Tử ..."

Hân Hân lôi cánh tay Đào Tử làm nũng, cực kỳ giống một con cún con đang nịnh hót lấy lòng.

"Hia hiah …Chúng ta chơi cát một hồi, sau đó lại đi tìm ông chủ." Uyển Uyển ở bên cạnh đề nghị.

Đào Tử sờ sờ cằm, nhướng mày, bày ra dáng vẻ giống như người lớn đang suy nghĩ, sau đó nói như thật sự có chuyện: "Tớ cảm thấy, như vậy rất tuyệt."

"Ai ..."

Hân Hân nghe vậy, giống như chó mất xương, mềm oặt sụp xuống.

"Cậu làm sao thế?" Đào Tử tò mò hỏi.

"Ai, tớ không vui vẻ rồi."

Nói xong nàng xoay người muốn đi về phía bờ…

"Hân Hân, cậu không chơi nữa sao?" Dao Dao ở bên cạnh có chút nóng nảy hỏi.

Thật vất vả mới gặp lại được mấy người Đào Tử, làm sao có thể trở lại như vậy được.

"Không phải, tớ đi ăn một chút gì đó."

Hân Hân vỗ vỗ bụng nhỏ, hiện tại chỉ có ăn chút đồ ăn ngon mới có thể an ủi trái tim bị tổn thương của nàng.

"Ăn đồ ăn? Nơi nào có đồ ăn?"

Huyên Huyên nghe vậy thì mò mò nhìn xung quanh một phen.

Sau đó ánh mắt rơi xuống trên tay bà nội của Hân Hân, vừa nãy nàng vẫn luôn cầm theo cái túi. Nàng còn tưởng rằng nó đựng dụng cụ đào cát nên cũng không để ý.

"Tớ ăn cùng cậu." Huyên Huyên lập tức theo sau.

Hân Hân rất hào phóng, nghe vậy cũng không bảo nàng đi ra, mà là đắc ý nói cho nàng, bà nội mang theo thật nhiều đồ ăn ngon, để cho các nàng ăn cùng nhau

"Thật sao? Có những món ngon gì?"

"Có thịt khô, mứt còn có sô cô la ..." Hân Hân tách ngón ra rồi lần lượt đếm.

"Hân Hân, cậu thật tốt." Huyên Huyên vui vẻ nói.

Sau đó nàng quay đầu lại nhìn Đào Tử, Uyển Uyển và Dao Dao đang tiếp tục chơi cát ở bên bờ, xoay đầu lại hỏi: "Cậu là muốn đi Phượng Hoàng Tập chơi sao?"

"Phượng Hoàng Tập?"

"Chính là chỗ chúng ta đi vào lần trước đó."

"Ồ nha ... Đúng rồi, nơi đó chơi thật vui, ba của Đào Tử thật giỏi nha." Hân Hân nghe vậy thì tràn đầy hưng phấn.

"Ba của Đào Tử là ông chủ của tớ, tớ bảo ông chủ đưa cậu đi vào chơi được không?"

"Ông chủ?"

Hân Hân nghĩ đến ba của mình, nhưng mà công nhân trong công ty của ba ba đều là người lớn, không đúng, Đậu Đậu hình như cũng là trẻ nhỏ.

"Vậy ông chủ sẽ nghe cậu sao? Ông chủ luôn là người mà người khác phải nghe theo, ví dụ như ba tớ, ngoại trừ bỏ tớ và mẹ, còn có bà nội và ông nội ra thì hắn không nghe ai nói cả." Hân Hân đắc ý nói.

"Ừm ..."

Huyên Huyên nghe vậy thì gãi đầu một cái, cũng đúng nha.

"Không sao, tớ sẽ nói với chị gái, chị gái là vợ của hắn, hắn nhất định sẽ nghe lời của vợ."

Huyên Huyên không khỏi tự khen cho sự nhanh trí của chính mình.

"Chị của cậu là ai thế?" Hân Hân tò mò hỏi.

Huyên Huyên lập tức chỉ về phía Lưu Vãn Chiếu đang đứng nói chuyện ở bên bớ.

“Dì Lưu sao?" Hân Hân nghe vậy thì không khỏi trợn mắt.

"Cậu giật mình như thế làm gì? Không được sao?"

Hân Hân lắc lắc đầu, sau đó dùng tay ra dấu nói: "Chị của cậu thật là lớn, sao cậu lại nhỏ như vậy chứ?"

"Bởi vì tớ là quỷ nha."

Hai tay Huyên Huyên duỗi ở trước ngực, le lưỡi một cái.

"Ha ha ..."

Hân Hân bị nàng chọc cười vui vẻ.

"Ồ, tại sao cháu lại trở về rồi? Không chơi nữa sao?" Bà nội của Hân Hân nhìn thấy Hân Hân trở về thì có chút kinh ngạc hỏi.

"Ai ~, cháu thật là buồn, cháu muốn ăn một chút gì đó." Hân Hân giơ hai tay lên bầu trời, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Cháu cảm thấy, cháu cũng có chút khổ sở." Huyên Huyên sờ sờ cái bụng rồi nói.

Mấy người lớn đều bị dáng vẻ của các nàng chọc cười.

"Đến, nói với mọi người một chút, tại sao các cháu lại buồn." Mẹ của Dao Dao cười hỏi.

Hân Hân nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải bên cạnh.

"Nhìn chú làm gì? Lẽ nào có liên quan tới chú hay sao?" Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.

Không nghĩ tới Hân Hân lại gật gật đầu, chuyện này khiến cho Hà Tứ Hải lấy làm kinh hãi.

Ngay vào lúc hắn chuẩn bị hỏi dò, Huyên Huyên ở bên cạnh đã chủ động nói: "Bởi vì Hân Hân muốn đi Phượng Hoàng Tập chơi, nhưng mà mấy người Đào Tử lại muốn chơi cát."

Nha, hóa ra là buồn bởi vì chuyện này, mọi người nghe vậy có chút bừng tỉnh.

"Vậy em là buồn vì chuyện gì?" Lưu Vãn Chiếu hỏi Huyên Huyên.

"Không được ăn ngon đương nhiên là sẽ buồn rồi, chờ ăn được thì sẽ không buồn nữa." Huyên Huyên nhìn chằm chằm vào cái túi trên tay của bà nội Hân Hân.

Lưu Vãn Chiếu lúng túng muốn che mặt, nào có đứa nhỏ nào ham ăn như vậy chứ, làm như nhà bọn họ nghèo nên mua không nổi đồ ăn vậy.

Bà nội của Hân Hân nghe vậy thì nở nụ cười ha ha.

"Những thứ này mang tới chính là cho các cháu cùng ăn." Nàng nói xong liền mở túi ra.

"Gọi ba người các nàng đến ăn cùng đi."

Huyên Huyên đã đưa đầu nhỏ đến gần cái túi từ lâu, nghe vậy lập tức nói: "Các nàng không ăn, cháu sẽ ăn giúp các nàng."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì đưa tay gõ một cái ở trên đầu nàng rồi nói: "Vậy lát nữa em đừng chơi nữa, để các nàng chơi giúp em luôn đi."

"Hì hì, chị, không nên gõ đầu của em nha."

"Gõ thì thế nào?" Lưu Vãn Chiếu khinh thường nói.

"Cẩn thận em bốc lửa, nóng chết tay của chị." Huyên Huyên nói.

Hà Tứ Hải ở bên cạnh nghe vậy thì "Xì xì" một tiếng rồi nở nụ cười. Người khác không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng, nhóc con thật sự sẽ bốc lửa.

Nhưng mà mặc dù bốc lửa, thì ở trước mặt chị gái vẫn túng như vậy.

"Cái này ăn thật ngon." Hân Hân cũng đi tới, đưa đầu lại gần túi xem xét.

"Đừng chen, bà nội lấy ra giúp các cháu." Bà nội của Hân Hân có chút buồn cười nói.

Sau đó nàng đặt túi trên mặt đất, để cho các nàng tự chọn.

Huyên Huyên đưa tay thẳng đến thịt bò khô trong túi, lần trước Hân Hân đã mời các nàng ăn một lần, nàng vẫn quyến luyến không quên đối với hương vị kia.

Nàng cảm thấy nàng lớn như vậy rồi, đây là thịt bò khô ngon nhất mà nàng từng được ăn.

Được rồi, tuy rằng tuổi tác nàng rất lớn, thế nhưng chưa ăn cơm được mấy năm, nói câu này có chút ngoa rồi.

Hân Hân lấy một thanh sôcôla từ trong túi, đi tới muốn cho Hà Tứ Hải ăn.

"Cho chú?"

Chuyện này khiến cho Hà Tứ Hải có chút bất ngờ.

"Hừm, cho chú ăn." Hân Hân nói.

"Vậy sao? Vậy thì cám ơn cháu nha." Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy.

"Nhưng mà, tại sao cháu lại cho chú ăn vậy?" Hà Tứ Hải vừa mở sô cô la ra, vừa cười hỏi.

"Bởi vì cháu muốn vuốt mông ngựa nha, như vậy chú sẽ để cho cháu đi vào chơi."

Hân Hân nói xong, bỗng nhiên duỗi tay nhỏ ra, nhẹ nhàng vỗ hai cái ở trên mông Hà Tứ Hải.

"Ha ha …" Tất cả mọi người nở nụ cười.

Ngay cả Hà Tứ Hải cũng không nhịn được cười, nhóc con này đúng là quá buồn cười.

"Được đó, cháu vỗ mông ngựa không tệ, chờ mấy người Đào Tử chơi xong, chú sẽ mang các cháu vào Phượng Hoàng Tập chơi đùa."

"Cảm ơn chú." Hân Hân vui vẻ nói.

Đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, sau đó nàng nhấc cái túi trên đất lên, liền chuẩn bị đi "Hối lộ" mấy người Đào Tử.

Huyên Huyên thấy đồ ăn chạy, vội vàng đuổi theo sau.

Thấy Hân Hân nhấc theo túi có chút vất vả, thế là hỗ trợ, một người lôi một góc, đi về phía mấy người Đào Tử.

"Bọn nhỏ thực sự là quá đáng yêu rồi." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Sau đó nàng sờ sờ bụng của mình rồi nói: "Chờ con đi ra, sẽ có thể chơi đùa cùng với rất nhiều chị gái nha."

Đời này, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment