Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1384 - Chương 1384: Hồ Ly Béo.

Chương 1384: Hồ Ly Béo. Chương 1384: Hồ Ly Béo.

"Chúng tớ sắp lên lớp lá đó nha."

Đào Tử đắc ý khoe khoang với Hân Hân và Dao Dao.

Hân Hân nghe vậy cảm thấy rất là chẳng đáng, chỉ liếc nàng một cái.

"Chúng tớ sắp lên lớp một rồi, ha ha, cậu quả nhiên là em gái."

"Mới không phải, tớ là chị lớn, chị lớn thật lớn thật lớn." Huyên Huyên vội vàng phản bác.

"Tớ đã hai mươi ... Hai mươi ba rồi." Huyên Huyên nói không rõ vì đang nhét đầy đồ ăn ở trong miệng.

Nhưng mà lần này nàng cuối cùng cũng coi như là làm đúng rồi, hai mươi hai thêm một là hai mươi ba, có tiến bộ, thật đáng mừng.

"Ha ha ..."

Hân Hân không tin một chút nào, đi tới, dùng tay nhỏ ra dấu ở trên trán của nàng một hồi.

Huyên Huyên không tiếp tục phản bác, bởi vì đang bận ăn ngon.

"Chị Huyên Huyên, a ..."

Đào Tử há hốc miệng, cực kỳ giống một con chim nhỏ đang gào khóc đòi ăn, cần Huyên Huyên đút cho ăn.

Chuyện như vậy là bởi vì nàng và Uyển Uyển đều chơi cát, tay rất bẩn, chỉ có thể để Huyên Huyên đút cho ...

Huyên Huyên cũng không khách sáo, trực tiếp cầm thịt bò khô nhét vào trong miệng Đào Tử, sau đó lại cầm một cái, không quản Uyển Uyển có muốn hay không, trực tiếp nhét vào trong miệng của nàng.

Nàng nhét vào miệng của hai đứa nhóc như là nhét cho Hamster vậy, như vậy là bởi vì Huyên Huyên đút mấy miếng lớn.

Như vậy thì hai người sẽ không bảo nàng đút liên tục nữa, nàng có thể an tâm ăn của mình, nhóc con thông minh lắm.

"Tớ đã nói với cậu nha, ba ba tớ biết xây lâu đài cát, rất là lợi hại, lần trước cho còn làm cho chúng tớ một pháo đài thật lớn."

Hân Hân nhìn Đào Tử dùng dụng cụ làm ra từng pháo đài nhỏ, cua nhỏ và cá heo nhỏ…, không khỏi nhắc đến ba ba của mình. Ba ba của nàng cũng là siêu giỏi.

"Thật?" Đào Tử tò mò hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi, tớ là đứa nhỏ thành thực, không lừa người." Hân Hân nói.

"Không tin thì cậu có thể hỏi Dao Dao, pháo đài rất lớ." Cuối cùng nàng còn cường điệu rằng có người chứng mình.

Dao Dao đã từng thấy ba của Hân Hân làm pháo đài, đương nhiên biết Hân Hân không có nói dối, thế là trực tiếp gật gật đầu.

"Ba ba tớ cũng có thể, ba ba của tớ siêu lợi hại." Đào Tử hiếu thắng nói.

"Tớ không tin." Hân Hân nói với vẻ giảo hoạt.

Cực kỳ giống một con hồ ly mập.

Tiếp theo nàng lại bổ sung: "Ba ba tớ lợi hại hơn ba của cậu nhiều."

Đào Tử nghe vậy thì rất là không vui.

"Ba ba tớ là tốt nhất."

Nói xong, nàng vung vẩy cánh tay nổi giận đi về phía Hà Tứ Hải giống như một con cua nhỏ.

"Con đây là làm sao rồi? Tức giận đến như vậy?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

Lẽ nào là cãi nhau với mấy người Hân Hân.

"Ba ba, người có phải là tốt nhất hay không?" Đào Tử ngẩng đầu nhỏ lên, hỏi.

"Con cảm thấy thế nào?"

"Con cảm thấy ba chính là ba ba tốt nhất." Đào Tử lớn tiếng nói.

"Đúng vậy, nếu như con đã nói như vậy thì ba đương nhiên là tốt nhất rồi." Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, vuốt gọn mái tóc ngổn ngang trên trán cho nàng.

"Nhưng mà, nhưng mà —— Hân Hân nói cha nàng là tốt nhất, tốt hơn so với ba." Đào Tử oan ức nói.

"Chuyện này thì có sao đâu, mỗi một bạn nhỏ đều sẽ cho rằng ba ba của mình là tốt nhất. Bởi vì bọn họ đều yêu ba ba của mình nha, có đúng hay không?"

Đào Tử suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu.

Nhưng nàng lại nói: "Hân Hân nói, cha nàng biết dùng cát làm pháo đài rất lớn, rất lớn, gọi ... Gọi là ngốc điểu."

Hà Tứ Hải: ...

"Được gọi là sa điêu (pháo đài cát), chú ý cách phát âm."

"Ba cũng làm được có đúng hay không?" Đào Tử nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ mong.

Nếu như là một người cha bình thường, trăm phần trăm sẽ bị làm khó, dù sao không phải ai cũng là toàn năng, luôn có thứ mà mình không am hiểu.

Thế nhưng trẻ nhỏ lại không nghĩ nhiều được như vậy, ở trong lòng của bọn họ, ba ba chính là siêu nhân, sẽ không có chuyện gì không làm được.

Tương tự, Hà Tứ Hải cũng không phải toàn năng, nhưng thần lực của hắn là toàn năng, chỉ cần muốn thì hầu như đều có thể làm được, không làm được, đó là bởi vì thần lực không đủ, mà không phải là thần lực không được.

Đây là huyền học, không cần nói khoa học.

Cho nên lúc Hà Tứ Hải gật gật đầu, biểu thị hắn có thể, Đào Tử lập tức vô cùng hưng phấn.

Nàng quay đầu liền chạy, vừa chạy còn vừa gọi.

"Ba ba tớ được, ba ba tớ được nha ..."

Hà Tứ Hải: \-_-||

Lời này nghe vào sao lại kỳ quái như thế đấy.

"Đào Tử đây là làm sao rồi?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

Thế là Hà Tứ Hải nói lại mọi chuyện cho nàng một lần.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cười nói: "Đây sẽ không phải là Hân Hân cố ý nói như vậy, chính là vì muốn để anh làm pháo đài cát cho các nàng đó chứ?"

"Sẽ không, Hân Hân nhà chúng tôi chỉ thích ăn, thích ngủ còn thích chơi, nào có thông minh như vậy?" Bà nội của Hân Hân nghe vậy thì một mực phủ nhận.

"Có đúng không? Nhưng mà ba của Hân Hân là thiên tài, bà cảm thấy Hân Hân sẽ là kẻ ngốc sao? Nàng cũng thông minh lắm." Mẹ của Dao Dao nói.

Bà nội của Hân Hân nghe vậy thì toét miệng nở nụ cười, vừa nãy nàng cũng chỉ là khiêm tốn mà thôi.

Ai mà không cho rằng con cháu của mình là tốt nhất?

Đúng lúc này, mấy đứa nhỏ chen chúc mà tới.

"Ba của Đào Tử, chú thật sự có thể làm được pháo đài lớn sao?"

Hân Hân nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ mong.

Nhìn gương mặt mũm mĩm đầy thịt của nàng, hắn không nhịn được đưa tay muốn nắm, thế nhưng nhớ tới lời nói trước kia liền đổi thành nhẹ nhàng gõ gõ đầu nàng.

"Đương nhiên."

"Vậy chú có thể giúp cháu xây một cái pháo đài thật lớn không?"

Hân Hân ôm đầu nhỏ, vẻ mặt chờ mong.

"Các cháu đứng lên trước đi, chú sẽ biến cát thành pháo đài lớn."

Dưới chân của Hà Tứ Hải được đặt một tấm ván gỗ, có tác dụng dành cho người nghỉ ngơi, hắn dẫm một cước xuống một cái hố, khiến cho trong giày đầy là cát.

Mấy đứa nhóc nghe Hà Tứ Hải nói sẽ làm cho các nàng thì đều cực kỳ nghe lời, lập tức tranh nhau mà đi lên bờ.

"Nhìn kỹ nha." Hà Tứ Hải đưa tay ra, vung lên về phía biển rộng.

Tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong, bao gồm cả mấy người lớn ở bên cạnh.

Nhưng mà ...

"Hi hi … Không có cái gì cả nha?"

Mọi người cũng nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt kỳ quái.

"Chờ một chút, đừng có gấp, các người nghe xem."

Hà Tứ Hải bày ra dáng vẻ nghiêng tai lắng nghe.

Mọi người nghe vậy thì cẩn thận lắng nghe, sau đó nghe thấy tiếng toàn bộ thủy triều phun trào.

Tiếp theo, một đường trắng bao phủ tới từ đằng xa.

"Ai nha, không tốt rồi, không tốt rồi, sóng lớn đến rồi, chạy mau nha."

Con vật nhỏ Hân Hân này, vặn mông liền chạy lên chỗ cao trên bò.

"Chạy cái gì? Không muốn xem pháo đài lớn nữa sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Sóng lớn đến rồi, sẽ bị cuốn đi nha, trong biển có cá mập lớn, a ô, a ô, một miệng ăn một đứa bé." Hân Hân nói với vẻ nghiêm túc, làm cho mấy người Đào Tử sợ hết hồn, thật sự lợi hại như vậy sao?

"Đừng lo lắng, có chú đây."

Trên thực tế đừng nói là Hân Hân lo lắng mà ngay cả bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao một mặt lo lắng. Bọn họ còn không chạy, chủ yếu là bởi vì sự thần kỳ trước đó của Hà Tứ Hải làm cho các nàng do dự không quyết định.

Cho nên bọn họ đều nắm tay đứa nhỏ nhà mình, chỉ cần có một chút không đúng thì sẽ lập tức chạy.

Đúng lúc này, sóng lớn bao phủ bờ cát, chớp mắt đã nhấn chìm toàn bộ bãi cát.

Bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao lập tức kéo đứa nhỏ lui lại mấy bước.

Nhưng mà thủy triều lại nhanh chóng thối lui, sau đó toàn bộ bãi cát thay đổi một phen.

Một toà pháo đài to lớn hoàn toàn được làm từ cát xuất hiện ở trước mắt của các nàng.

Ngoài ra, trên vách tường của pháo đài còn nạm đầy vỏ sò, bốn phía mọc đầy san hô.

Giống như một toà cung điện Mỹ Nhân Ngư, bị sóng lớn cuốn lên bờ.

"Oa ồ ..."

Bọn nhóc kinh hỉ hoan hô một tiếng, sau đó nhảy xuống trên bờ cát, chạy băng băng về phía pháo đài.

"Hừ hừ, ba ba tớ lợi hại nhất đúng chứ?" Đào Tử đắc ý hỏi Hân Hân.

Hân Hân gật gật đầu, trong lòng lại đang cười trộm.

Ma pháp của ba ba Đào Tử quả nhiên là rất lợi hại.

Phải nghĩ một chút biện pháp, để hắn dạy mình ma pháp mới được, như vậy nàng chính là công chúa ma pháp rồi.

Nghĩ tới đây, nàng hưng phấn bật cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment