Đào Tử, Huyên Huyên và Uyển Uyển móc hết toàn bộ vỏ sò trong túi ra rồi ném ở trên mặt đất.
Những thứ này đều được các nàng lựa chọn tỉ mỉ vào buổi trưa lúc ăn cơm, sau đó dùng khăn lau khô từng cái từng cái và xem như bảo bối, nhưng hiện tại lại bỏ đi như giày cũ.
Bọn nhóc làm như vậy, là bởi vì phía trên vách tường pháo đài nạm đầy các loại vỏ sò, đủ mọi màu sắc, đẹp đến mức khiến người lóa mắt.
Thế là ba đứa nhóc trực tiếp nằm nhoài trên tường lấy xuống.
Về phần Hân Hân và Dao Dao, các nàng sống gần biển nhiều năm, không lạ gì mấy vỏ sò như này, cho nên trực tiếp chạy vào bên trong pháo đài.
"Hân Hân, Dao Dao, chờ một chút, chờ một chút ..."
Bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao vội vàng gọi hai đứa nhóc lại.
Dù sao pháo đài này được làm từ cát, nếu mà sụp thì người sẽ bị chôn ở bên trong mất.
Hà Tứ Hải rõ ràng các nàng có ý gì, liền cười giải thích: "Không có chuyện gì, cực kỳ kiên cố, sẽ không sụp, nếu không tôi cũng không yên lòng để các nàng đi vào chơi."
Bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao vậy, lúc này mới yên tâm lại, dù sao người có năng lực lớn như vậy sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà lừa các nàng.
"Những san hô này đều là thật sao?" Lưu Vãn Chiếu nhìn các san hô với tạo hình khác nhau trên bờ cát không khỏi thở dài.
Những san hô này đều rất hoàn chỉnh, nếu như đem bán, giá trị quả thực là không thể đánh giá.
"Em cảm thấy đồ vật mọc ra từ trong biển còn có thể là giả sao?"
"Những san hô này giá trị liên thành, lấy ra đi bán thì chính là phú khả địch quốc." Mẹ Dao Dao nhìn một góc san hô màu đỏ, cảm thán ...
"Ồ, sao trước đây anh lại không nghĩ tới chứ?" Hà Tứ Hải nói.
"Không nghĩ đến cái gì?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.
"Biển cả chính là bảo tàng vô tận, trước đó lúc thiếu tiền, hẳn là nên đến trong biển để kiếm bộn, tất cả vấn đề không phải đều sẽ được giải quyết hay sao?"
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lườm một cái, Hà Tứ Hải hình như chưa từng thiếu tiền thì phải? Ít nhất là sau khi ở cùng với nàng, hắn cũng không có biểu hiện ra dáng vẻ nghèo khó.
Điều nàng không biết chính là, lúc trước Hà Tứ Hải nghèo đến múc một chai nước suối đều không nỡ mua.
Trong lúc mọi người ở đây nói chuyện, ba người Đào Tử thu thập một đống vỏ sò lớn, sau đó mới hài lòng đi vào pháo đài.
Hân Hân đứng ở chỗ cao nhất của pháo đài, nhìn về phương xa, một trận gió nhẹ lướt đến, thổi bay góc váy của nàng. Nàng cảm thấy mình quả thực hệt như công chúa Elsa vậy, khác biệt duy nhất chính là không biết ma pháp.
Thế là ánh mắt của nàng nhìn về phía bên dưới pháo đài, ba ba Đào Tử đang nói chuyện với bà nội.
Nhất định phải nghĩ biện pháp, để ba ba của Đào Tử dạy nàng ma pháp mới được.
Ha ha ha ha ...
"Nha đầu ngốc này, một người đứng ở phía trên cười ngốc cái gì đó?"
Bà nội của Hân Hân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hân Hân đứng ở trước cửa sổ, lo lắng nàng té xuống, vội vàng phất tay gọi nàng nhanh xuống một chút.
"Được, cháu lập tức tới ngay." Hân Hân đáp ứng rất kiên quyết.
"Hân Hân thật nghe lời." Mẹ của Dao Dao nói.
Bà nội của Hân Hân cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc này Hân Hân chạy ra từ bên trong pháo đài, đi tới trước mặt Hà Tứ Hải.
"Ba của Đào."
"Làm sao thế?"
"Chú muốn ăn thịt bò khô không? Cháu mời chú … Ồ, thịt bò khô đâu rồi? Túi đâu rồi, bà nội, người có thấy hay không?" Hân Hân quay sang hỏi bà nội.
"Chính con cầm rồi, còn hỏi bà."
Hà Tứ Hải: ...
Hà Tứ Hải nghĩ tới, vừa nãy mấy đứa nhóc chạy về, đã để quên đồ ăn vặt ở trên bờ cát rồi, hiện tại đại khái tất cả đều đã bị chôn ở trong cát.
"Không sao, trong nhà cháu còn có rất nhiều." Sau khi Hân Hân biết cũng không hề để tâm.
"Cảm ơn cháu nha, thực sự là có lòng rồi." Hà Tứ Hải cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
"Vậy chú muốn cảm ơn cháu như thế nào đây?" Hân Hân nhân cơ hội hỏi.
" y ..." Hà Tứ Hải sửng sốt rồi, hắn chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi, không nghĩ tới nhóc con lại thật rồi.
"Vậy cháu nói xem, cháu muốn chú phải cảm ơn cháu như thế nào đây?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Chú dạy cháu ma pháp đi? Đầu óc cháu rất thông minh nha, vừa học liền biết, không tin chú sờ xem."
Nàng cầm lấy tay Hà Tứ Hải, đặt ở trên đầu của mình.
"Ừm … rất tròn." Hà Tứ Hải nín cười nói.
Nhóc con này đúng là quá đáng yêu rồi.
"Đúng không, đúng không, vậy chú nhanh dạy cháu ma pháp đi."
Nhóc con vung vẩy tay nhỏ, phảng phất như nàng đã có ma pháp vậy.
"Cái này không thể dạy cháu được." Hà Tứ Hải nói.
"Vì sao lại không dạy được? Là phải nộp học phí sao? Cháu sẽ bảo ba ba cho chú tiền, ba ba cháu là ông chủ lớn, hắn có thật nhiều thật nhiều tiền. Đào Tử nói chú không tiền, là người nghèo rớt mồng tơi, như vậy chú sẽ có tiền nha." Hân Hân lại nói.
"Hân Hân?"
Bà nội Hân Hân gọi nàng một tiếng, ngữ khí có chút trầm, bởi vì lời này có chút không thích hợp rồi, rất không lễ phép.
"Không sao, lời nói của trẻ nhỏ mà thôi." Hà Tứ Hải cười lắc lắc đầu, để nàng không nên trách cứ Hân Hân, hắn vẫn chưa bởi vậy mà tức giận.
"Cũng không phải là vấn đề tiền, bởi vì loại ma pháp này không thể dạy cho người được, đều là tự mình học được?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
Hắn cũng không biết nên làm thế nào để giải thích với nàng cả.
"Vậy phải làm sao thì chính mình mới học được?" Hân Hân tò mò hỏi.
"Đọc sách thật tốt." Hà Tứ Hải nói với vẻ mặt thành thật.
Hân Hân gãi đầu một cái, luôn cảm giác mình đang bị lừa, nhưng lại không nói ra được.
Chính vào lúc này, Uyển Uyển cưỡi một con ngựa nhỏ, chạy đát đát qua từ trước pháo đài.
"Hia hia … Chị là kỵ sĩ." Nàng giơ một nhánh san hô lên cao rồi nói.
Ánh mắt Hân Hân rơi vào phía trên ngựa gỗ nhỏ của nàng.
"Uyển Uyển cũng học tập thật tốt rồi sao?"
" y ..."
"Đương nhiên rồi." Bà nội của Hân Hân giải vây cho Hà Tứ Hải.
"Hừ, mới không phải đây, nàng sắp lên lớp lá, cháu đã sắp lên lớp một rồi." Hân Hân hầm hừ nói.
Trước đó Đào Tử nói các nàng sắp lên lớp lá rồi, nàng cho rằng cũng bao gồm cả Uyển Uyển.
"Hân Hân, cậu đang làm gì?" Lúc này Uyển Uyển cưỡi ngựa gỗ nhỏ đi tới.
"Tớ là công chúa." Hân Hân vươn cánh tay mũm mĩm của mình ra ngoài.
Uyển Uyển có chút mơ hồ, tò mò hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Cậu không phải là kỵ sĩ sao? Nhanh xuống ngựa, khẽ hôn tay của công chúa." Hân Hân vẩy vẩy tay nhỏ rồi nói.
Uyển Uyển sửng sốt một chút, mắt to chuyển động, sau đó nở nụ cười hia hia, cầm san hô trên tay chỉ về phía Hân Hân.
"Tớ là kỵ sĩ của cuốc quốc gia khác, tớ hiện tại muốn bắt công chúa xấu xa này đi."
Nói xong cưỡi ngựa trực tiếp lao về phía Hân Hân.
"Cẩn thận." Bà nội của Hân Hân vội vàng muốn ôm Hân Hân vào trong ngực.
Hân Hân cũng hét lên một tiếng, nhưng vào lúc này, Uyển Uyển đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó, tiếng cười hia hia vang lên ở phía sau lưng của các nàng.
Nàng xoay người chỉ thấy Uyển Uyển cưỡi ngựa nhỏ xuất hiện tại cửa pháo đài không biết từ lúc nào.
Bên cạnh nàng, Dao Dao đang tò mò dùng tay nhỏ sờ sờ mông ngựa.
Thì ra ngựa gỗ nhỏ thật sự chạy được sao?
Nàng chuẩn bị về nhà sẽ lấy con ngựa gỗ được ông ngoại làm cho ra thử xem một chút mới được.
"Oa, thật là lợi hại."
Hân Hân thấy không có chuyện gì, lại trở nên hưng phấn, nháo muốn Uyển Uyển đưa ngựa gỗ nhỏ cho nàng cưỡi.
Nhưng mà đây là vật cưỡi của Uyển Uyển, nàng làm sao cam lòng cho người khác cưỡi được.
Thế là nàng chỉ là cười hia hia, cũng không đáp ứng, cưỡi ngựa nhỏ chạy đi khắp nơi.
"Thật nhỏ mọn, chúng ta đi cưỡi Đại Hoàng đi."
Không biết từ lúc nào, Huyên Huyên đã đi tới bên người Hân Hân đang thở hồng hộc.
"Đại Hoàng?"
Hân Hân nhớ tới chó nhà nàng? Chó cũng có thể cưỡi sao?
"Đúng rồi, Đại Hoàng đẹp hơn ngựa gỗ nhỏ này nhiều." Ngoài miệng Huyên Huyên nói như vậy, trên mặt lại tràn đầy ước ao.
"Đại Hoàng ở chỗ nào?" Hân Hân quay đầu tìm kiếm khắp nơi.
"Đương nhiên là không ở nơi này rồi, đi, chúng ta đi tìm ông chủ." Huyên Huyên lôi nàng đi tìm Hà Tứ Hải.
“Tớ đối với cậu tốt như vậy, cậu lần sau nhớ phải mang đồ ăn ngon cho tớ đó nha."
Huyên Huyên nói xong thì móc móc ở trong túi, móc ra một khối thịt bò khô rồi bỏ vào trong miệng.
Khá lắm, thì ra nàng đã tính toán trước hết rồi.
------
Dịch: MBMH Translate