Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1387 - Chương 1387: Đau.

Chương 1387: Đau. Chương 1387: Đau.

"Được rồi, đừng tiếp tục nhìn xung quanh nữa, lần sau có cơ hội, lại đến chơi đùa cùng nhau."

Hà Tứ Hải vỗ vỗ đầu nhỏ của Đào Tử.

Nhóc con nhón mũi chân, vẫy vẫy tay với Hân Hân và Dao Dao.

Có đoàn tụ sẽ có chia xa, thời gian vui vẻ đều luôn ngắn ngủi.

"Đào Tử, Huyên Huyên, Uyển Uyển, hẹn gặp lại." Hân Hân cũng lưu luyến không rời mà vẫy vẫy tay nhỏ.

"Phải gọi là chị." Huyên Huyên lớn tiếng nói.

"Ha ha… Không đó." Giọng nói nghịch ngợm của Hân Hân vang lên.

"Chị … Hẹn gặp lại." Đúng lúc này, Dao Dao lại lớn tiếng nói.

"Hả? →_→" Hân Hân lập tức nhìn sang…

"Khà khà…" Dao Dao có chút sợ sệt mà cười làm lành.

"Gào gừ, cậu muốn đối nghịch với tớ có phải không, tớ muốn ăn cậu."

Hân Hân giương nanh múa vuốt đánh về phía Dao Dao, Dao Dao rít gào lên rồi chạy về phía trước.

"Cẩn thận xe." Mẹ của Dao Dao lo lắng nói.

Nhưng mà nàng vừa mới dứt lời, hai người đã xuyên qua đường cái, chạy về khu biệt thự trên núi.

"Điều kiện gia đình của Hân Hân và Dao Dao hẳn là rất tốt." Lưu Vãn Chiếu đột nhiên nói.

"Không tốt có thể ở trong khu biệt thự hướng mặt biển như này sao? Hơn nữa tuy rằng không thể nhìn ra nhãn hiệu quần áo các nàng mặc, nhưng cho dù là chất lượng hay là đường may đều có thể nhìn ra không bình thường." Hà Tứ Hải nói.

"Được rồi, em chỉ thuận miệng nói mà thôi, chúng ta cũng trở về đi thôi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Nàng đúng là không thèm để ý, không nói cái khác, nói Hà Tứ Hải hiện tại sở hữu núi vàng đều không khoa trương chút nào, huống hồ hắn còn là thần tiên, cần gì phải ước ao cuộc sống của người bình thường.

Mà lúc này bãi cát phía sau lưng bọn họ bởi vì được thủy triều giội rửa nên khôi phục nguyên dạng, hoàn toàn không nhìn ra pháo đài cao lớn và rừng san hô trước đó nữa.

"Đi thôi, chúng ta cũng trở về đi." Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên và Uyển Uyển đang đùa giỡn.

Mà lúc này, trong lòng bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao giống như sinh ra ý nghĩ, quay đầu lại, chỉ thấy trên bờ cát trống rỗng, nào còn bóng người nào.

"Con đã về rồi." Đào Tử gọi một tiếng về phía gian nhà trống rỗng.

Sau đó nàng chạy đến cửa kính trước, nhìn về phía ngoài sân, bên ngoài vẫn đang mưa ào ào.

"Ba đi làm cơm tối." Hà Tứ Hải xoay người đi vào nhà bếp.

"Được." Huyên Huyên trả lời vang dội nhất.

Lưu Vãn Chiếu liếc nàng một cái, Huyên Huyên có chút không hiểu ra sao, vì sao chị lại nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy chứ?

Uyển Uyển thì đi theo phía sau Hà Tứ Hải vào nhà bếp.

"Em theo anh làm gì?" Hà Tứ Hải quay người lại, tò mò hỏi.

"Hia hia hia… em giúp ông chủ nấu cơm nha."

"Không cần, em đi chơi với mấy người Đào Tử đi, hoặc là về nhà xem ba mẹ của em. Bọn họ một ngày không thấy em, hẳn là nhớ em rồi đó?" Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó phảng phất như lúc này mới nhớ tới còn có ba mẹ, thế là vội vàng vẫy tay nói tạm biệt với Hà Tứ Hải.

Sau đó nàng trực tiếp biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hà Tứ Hải: …

Sẽ không đúng như hắn nghĩ, chơi đến mức quên mất ba mẹ đó chứ?

"Hia hia… Con phì đến rồi."

Uyển Uyển xuất hiện trong phòng khách nhà mình, hô to một tiếng.

Trên lầu lập tức truyền đến tiếng bước chân, mẹ xuất hiện tại trên hành lang tầng hai.

"Trở về rồi, ngày hôm nay chơi có vui không?"

"Vui ạ."

"Các con buổi trưa có phải là bữa tiệc hải sản lớn hay không?"

"Ồ, mẹ làm sao mà biết?"

Uyển Uyển trợn mắt lên, một mặt kinh ngạc, khiến cho Chu Ngọc Quyên cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu.

"Mẹ còn biết các con đi đến bãi cát, chơi cát, xây một pháo đài thật lớn thật lớn có đúng hay không?"

"Mẹ, người thật là lợi hại, mẹ biết tất cả mọi chuyện." Uyển Uyển nói với vẻ mặt sùng bái.

Lời này làm cho Chu Ngọc Quyên sướng chết đi được.

Trên thực tế nàng biết những thứ này, là bởi vì Lưu Vãn Chiếu đăng trên vòng bạn bè.

Mỗi lần bọn họ đi ra ngoài, Lưu Vãn Chiếu đều sẽ đăng một ít tấm ảnh cho hai người mẹ ở nhà.

Một mặt là để cho các nàng yên tâm.

Mặt khác là chụp lại những khoảnh khắc đẹp của các nàng, để các mẹ lưu làm kỷ niệm.

"Mẹ, cho mẹ cái này." Uyển Uyển móc móc từ trong túi trước ngực, móc ra một cành san hô màu đỏ.

Tuy rằng nó nhìn rất giống một cành cây xấu xấu, thế nhưng toàn thân màu đỏ, tỏa ra ánh sáng óng ánh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.

"Là tặng cho mẹ sao?" Chu Ngọc Quyên khá là mừng rỡ nói.

"Đúng rồi, tặng cho mẹ đó?l. Nó rất đẹp, còn có thể gãi ngứa."

Uyển Uyển nói xong, trở tay gãi ở trên lưng của chính mình hai lần, chọc cho Chu Ngọc Quyên cười ha ha.

Không nói đến mấy thứ khác, cành san hô này thật dài, còn thật sự có chút giống như là cây gãi lưng.

Đúng lúc này, Lâm Kiến Xuân đẩy cửa đi vào.

"Mưa thật lớn." Hắn thuận tay cắm cây dù vào bên trong thùng trước cửa.

"Trở về rồi." Chu Ngọc Quyên bắt chuyện với hắn một tiếng.

Lâm Kiến Xuân gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Uyển Uyển, cười nói: "Ba ba trở về rồi, con vẫn không còn chưa chào ba đâu."

"Người phì tới rồi."

"Phải gọi ba ba." Lâm Kiến Xuân có chút buồn cười nói.

Sau đó đi về phía các nàng, hỏi lần nữa: "Có chuyện gì mà cười đến cao hứng như thế."

"Con gái anh tặng cho em một cây gãi lưng."

Chu Ngọc Quyên thuận tay cầm cành san hô trên tay Uyển Uyển qua, gãi ở trên lưng mình hai lần, sau đó bắt đầu cười ha hả.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment