Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1388 - Chương 1388: Đau (2)

Chương 1388: Đau (2) Chương 1388: Đau (2)

"Đây là… san hô?" Lâm Kiến Xuân nhận lấy rồi cẩn thận quan sát một hồi.

"Cho dù là hoa văn hay là màu sắc đều là cực phẩm, đáng một bộ hạt châu hẳn không sai."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì lập tức đoạt lại, tức giận nói: "Nói mò, đây là quà Uyển Uyển tặng cho em."

Lâm Kiến Xuân bắt đầu cười ha hả.

Hắn cố ý nói như vậy.

Hắn nhìn về phía Uyển Uyển đứng ở một bên, đưa bàn tay qua rồi hỏi: "Có quà của ba không?"

Uyển Uyển: …

Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của nhóc con, Chu Ngọc Quyên dùng san hô gõ nhẹ vào lòng bàn tay hắn một hồi.

"Lớn như vậy rồi còn muốn quà gì?"

Lâm Kiến Xuân thu tau về, đặt ở bên mép không ngừng mà thổi, dáng vẻ khoa trương kia khiến cho Uyển Uyển một mặt lo lắng.

Chu Ngọc Quyên trợn tròn mắt.

"Đau lắm hả?" Uyển Uyển có chút lo lắng mà hỏi.

"Rất đau." Lâm Kiến Xuân cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ.

"Muốn con thổi thổi giúp ba không?" Uyển Uyển hỏi.

"Đương nhiên." Lâm Kiến Xuân lập tức vui vẻ mà đưa tay đến trước mặt Uyển Uyển.

"Phù… Phù… Không đau nha, không đau nha…" Uyển Uyển vừa nhẹ nhàng thổi vừa nói.

Ôn nhu, nhẹ nhàng, ấm áp…

Trong lòng của Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên cũng cảm thấy ấm áp.

Nhưng vào lúc này, lại nghe Uyển Uyển nói: "Ba phải dũng cảm một chút, nói với chính mình là không đau... Không đau… Sau đó ba sẽ cảm thấy không đau như vậy nữa…"

Uyển Uyển nói xong, bỗng nhiên oa một tiếng rồi khóc lớn lên.

Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên cảm thấy tim bị bóp một cái tàn nhẫn.

Bọn họ đương nhiên biết Uyển Uyển vì sao lại khóc.

Chu Ngọc Quyên vội vàng ngồi xổm xuống ôm nàng vào trong lòng.

"Uyển Uyển không khóc, Uyển Uyển không khóc… Ba mẹ ở đây, ba mẹ ở đây ..."

Chu Ngọc Quyên nâng gương mặt con gái lên, lòng như đao cắt, nhưng nàng lại không có biện pháp gì, chỉ có thể nghẹn ngào không ngừng an ủi, nhẹ nhàng xoa xoa lưng của nàng, cho nàng sự ấm áp.

Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh luống cuống tay chân, giống như con kiến trên chảo nóng, thầm hận chính mình không có chuyện gì lại đi tìm việc, để Uyển Uyển nhớ tới đoạn hồi ức thống khổ kia.

Cũng không biết là bởi vì được mẹ an ủi, hay là Uyển Uyển đã quen với đoạn quá khứ thống khổ kia, nàng khóc một hồi liền ngừng rồi.

"Mẹ, xin lỗi." Nàng nhỏ giọng nói.

"Không, không, con vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với ba mẹ, là ba mẹ có lỗi với con." Chu Ngọc Quyên ôm nàng, nghẹn ngào nói.

Uyển Uyển nhìn về phía Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh.

Lâm Kiến Xuân run rẩy sờ gương mặt nhỏ của nàng.

"Mẹ, mẹ thật giỏi, không thương tâm nha."

Uyển Uyển nhẹ nhàng đẩy Chu Ngọc Quyên ra, quay lại an ủi nàng.

Sau đó nàng móc móc ở trong túi áo trước ngực, móc ra một mảnh vỏ sò đẹp đẽ, đặt ở trong lòng bàn tay của Lâm Kiến Xuân.

Trong lòng hai vợ chồng cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Bạch Tư Tư rất ghét trời mưa.

Ánh mắt của nàng không được tốt, đi lại không tiện, nếu như trời mưa, đối với nàng mà nói thì chính là một tai nạn.

Nhưng mà hôm nay nàng vẫn lựa chọn ra ngoài, bởi vì nàng có công việc.

Phòng ăn sẽ không bởi vì trời mưa mà đóng cửa, cho nên nàng không thể bởi vì chuyện này mà không đi làm được.

Nàng mặc áo mưa cho chó dẫn đường tiểu Bố, cũng chỉnh đốn chỉnh tề cho mình.

"Con ra ngoài đây." Nàng thấp giọng nói một tiếng, rồi đi ra ngoài cửa.

Cũng không có người đáp lại nàng, cha mẹ hẳn là đi công ty rồi, mà em thì đến trường, trong nhà trống rỗng chỉ có một nàng.

Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì đó, kéo tiểu Bố trở lại phòng khách, thuần thục cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, tắt ti vi, lúc này mới ra cửa.

Nàng ăn mặc áo mưa, che dù cầm gậy trắng, kéo tiểu Bố đi vào màn mưa.

Rõ ràng là tiếng mưa rơi ào ào ào, nhưng không biết tại sao, nàng lại cảm thấy toàn bộ thế giới yên tĩnh lại.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng còi ô tô.

Nàng vội vàng kéo tiểu Bố đi nép vào ven đường.

Nhưng vào lúc này, xe dừng lại ở bên người nàng …

"Đi đâu, tôi đưa cô." Chỉ nghe đối phương nói vậy.

"Không cần, tôi đã gọi xe." Bạch Tư Tư rất cảnh giác nói.

Chỉ nghe đối phương khẽ cười một tiếng, "Mưa lớn như thế, cô đi đâu đi gọi đây? Lên đây đi, tôi đưa cô."

Nhưng điều này lại làm cho Bạch Tư Tư càng không dám lên xe.

Đúng lúc này, bỗng nhiên lại có một giọng nói vang lên: "Tư Tư, lên đây đi, bọn anh không phải người xấu."

Bạch Tư Tư sửng sốt rồi, bởi vì giọng nói này khiến cho nàng cảm thấy quen thuộc không tên, nhưng chính là không nhớ ra được đã từng nghe ở chỗ nào.

"Anh là ai? Chúng ta quen biết sao?" Bạch Tư Tư có chút ngạc nhiên hỏi.

Thế nhưng nàng vẫn không buông bỏ sự cảnh giác, tay lặng lẽ di chuyển đến trên đồng hồ, chỉ cần đánh liên tục vào mặt ngoài, nó sẽ phát ra tín hiệu cầu cứu đối với cha mẹ của nàng.

"Tư Tư." Bạch Nguyên Chu nghe vậy thì có chút khổ sở.

Hắn nhìn về phía Hà Tứ Hải ngồi ở chỗ tài xế.

Hà Tứ Hải cũng là lần thứ nhất gặp phải tình huống như thế.

Đối phương không nhìn thấy Bạch Nguyên Chu, căn bản là không có một chút tín nhiệm nào đối với bọn họ.

Cộng với một cô gái đi một mình, lại là người mù, lòng càng sinh cảnh giác.

Bạch Tư Tư thấy đối phương không trả lời thì nhẹ nhàng kéo dây dắt chó.

Tiểu Bố rất hiểu ý người, lập tức đứng dậy chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

"Chờ một chút."

Đúng lúc này, người đàn ông kia mở miệng gọi nàng lại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment