Thế nhưng Bạch Tư Tư cũng không dám dừng lại, vội vã đi về phía trước, nhưng vào lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy con mắt đau đớn một hồi.
Nàng không nhịn được mà che mắt gào lên một tiếng đau đớn, ngồi xổm ở trên mặt đất, khiến cho cây dù trên tay lăn xuống bên cạnh.
Cũng may mà nàng có mặc áo mưa, cũng không lo bị nước mưa xối ướt.
Đau đớn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, con mắt lập tức trở nên mát mẻ, dĩ nhiên còn có chút thoải mái.
"Tư Tư."
Đúng lúc này, nàng nghe thấy có người đến gần, buông tay ra, theo bản năng mà ngẩng đầu lên.
Sau đó nàng ngây người.
"Anh… Anh…"
Tiếng anh trai dường như kẹt ở bên trong cuống họng, nhưng làm thế nào cũng không gọi ra được.
Nàng khiếp sợ vì anh trai đã chết lại xuất hiện ở trước mặt, ngoài ra nàng cũng khiếp sợ vì mình dĩ nhiên lại khôi phục được thị lực.
Nhưng mà toàn bộ thế giới là một mảnh trắng đen, không có một chút sắc thái nào, giống như một thước phim điện ảnh kiểu cũ.
"Anh trai, em đã chết rồi sao?" Bạch Tư Tư có chút ngu ngơ mà hỏi.
"Đứa ngốc nhỏ, em đang sống rất tốt." Bạch Nguyên Chu đưa tay sờ sờ đầu của nàng.
Bạch Tư Tư đến bây giờ còn ngồi chồm hổm trên mặt đất, không hoàn toàn tỉnh lại.
Nhưng mà động tác quen thuộc này, cách xưng hô quen thuộc này càng làm cho nàng trở nên hoảng hốt.
"Anh trai, không nên gọi em là đứa ngốc. Em đã nói với anh rồi, lần kiểm tra ngữ văn này, em được một trăm điểm đó, em rất là thông minh."
"Vậy toán thì sao?"
"Chúng ta đừng nói đến cái này."
"Ha, anh đã nói em là đứa ngốc mà?"
"Mới không phải, mẹ nói anh còn ngốc hơn em nhiều, mỗi lần kiểm tra đều thất bại."
"Nàng nói lung tung, em đừng nghe nàng."
"Mới sẽ không, anh mới nói lung tung, thường xuyên lừa người."
"Này, nào có ai lại nói anh trai mình như vậy? Được rồi, tuy rằng anh thường xuyên lừa người, thế nhưng đã từng gạt em bao giờ chưa?"
"Có, tối ngày hôm qua anh còn gạt em nói quả quýt rất ngọt, nhưng mà lại chua chết người."
"Vậy cũng tính sao?"
"Vì sao lại không tính, hừ, anh trai chính là một tên lừa gạt."
...
"Tên lừa gạt." Bạch Tư Tư có chút nghẹn ngào nói.
"Cái gì?" Bạch Nguyên Chu nghe vậy còn không phản ứng lại.
"Anh trai là tên lừa gạt, anh đã nói, hàng năm đều sẽ tặng quà sinh nhật cho em, mang em đi sân chơi, nhưng mà… nhưng mà… anh lại đi đâu?"
"Xin lỗi, đều là anh ..." Bạch Nguyên Chu nghe vậy thì tràn đầy áy náy.
Những thứ này đều là một số lời thuận miệng nói ra vào năm đó, thế nhưng rất hiển nhiên, Bạch Tư Tư tuổi còn nhỏ nên đều tưởng là thật.
Đúng lúc này, Bạch Tư Tư bỗng nhiên đứng dậy, ôm lấy cổ của hắn rồi khóc lớn.
"Tư Tư ..."
Bạch Nguyên Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, không thể không cảm khái em gái đã lớn rồi.
Nhớ tới lúc nhỏ, mỗi lần Tư Tư chịu oan ức từ chỗ của ba mẹ đều sẽ nhào tới trong lòng hắn gào khóc một trận, nước mắt, nước mũi thấm ướt áo hắn, mới coi như hài lòng, khi đó nàng căn bản không ôm được tới cổ của hắn.
"Anh trai, em đã chết rồi sao?"
Sau khi Bạch Tư Tư khóc xong thì nhìn bốn phía rồi nghẹn ngào hỏi.
"Không có, vì sao lại luôn hỏi như vậy?"
"Nhưng mà …. Nhưng mà vì sao em lại gặp được ngươi? Hơn nữa em có thể nhìn thấy rồi, nhưng mà đều là màu trắng đen." Bạch Tư Tư kinh ngạc hỏi.
Bạch Nguyên Chu vừa muốn giải thích, một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh họ.
"Lên xe đi, tìm một chỗ rồi lại nói." Hà Tứ Hải nói với hai người.
Trời mưa lớn như vậy, hắn thực sự là không muốn ra ngoài, thế nhưng đã mưa mấy ngày liên tiếp, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Hơn nữa Bạch Nguyên Chu mỗi ngày đều đi lại ở ngoài sân, nôn nóng chờ đợi, hắn ngẫm lại cuối cùng vẫn là chạy một chuyến này.
"Đúng, chúng ta lên xe rồi lại nói." Bạch Nguyên Chu kéo cửa xe.
Lần này Bạch Tư Tư không có từ chối, nhưng mà nàng theo bản năng mà kéo dây dắt chó trên tay, tiểu Bố lập tức hiểu ý mà nhảy lên xe.
Nhưng mà Bạch Tư Tư lại cảm thấy sửng sốt, bởi vì nàng chết rồi, tiểu Bố cũng đã chết rồi sao?
Hơn nữa thế giới sau khi chết cũng có mưa rào tầm tã sao?
"Làm sao thế." Bạch Nguyên Chu ở phía sau nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
"Há, không có gì."
Bạch Tư Tư phản ứng lại, vội vàng lên xe, đưa tay đẩy tiểu Bố vào bên trong một cái.
Cảm nhận được áo mưa lạnh lẽo trên người Tiểu Bố làm cho nàng trở nên hoảng hốt. Nàng đưa tay kéo mũ áo mưa của tiểu Bố xuống, đưa tay sờ sờ đầu chó của nó.
Cảm giác mềm mại mà lại ấm áp hoàn toàn nói cho nàng, tất cả trước mắt không phải nàng đang nằm mơ, hẳn là cũng không phải là đã chết.
Trong lòng nàng lúc này tuy rằng tràn ngập rất nhiều nghi vấn, thế nhưng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bạch Nguyên Chu đi theo phía sau nàng, cất dù rồi cũng lên xe.
"Thật sự xin lỗi, làm ướt xe của anh rồi." Bạch Tư Tư có chút áy náy mà nói với Hà Tứ Hải.
"Không sao." Hà Tứ Hải khởi động xe một lần nữa.
Bạch Tư Tư quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyên Chu bên cạnh.
Lúc này mới phát hiện trên tay hắn còn cầm theo một chiếc đèn lồng kỳ quái.
Bạch Tư Tư đưa tay sờ về phía gò má của Bạch Nguyên Chu.
Dáng vẻ của anh trai không thay đổi một chút nào so với trong trí nhớ của nàng.
------
Dịch: MBMH Translate