"Anh… Đúng là Bạch Nguyên Chu sao? Là anh trai của em sao?" Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Tư Tư hỏi.
Tuy rằng cảm xúc ấm áp cho nàng biết trước mắt là người sống sờ sờ, không phải ảo giác.
Thế nhưng tuổi quá trẻ, nhìn còn nhỏ hơn nàng vài tuổi.
Nếu như anh trai còn sống, đây là hoàn toàn chuyện không thể.
Bạch Nguyên Chu không trả lời vấn đề này, mà là nói tới chuyện của Bạch Tư Tư khi còn bé một cách tự nhiên.
"Nhớ tới có một năm ba ba đi Hồng Kông trở về, mua cho mẹ một thỏi son rất đắt. Em đã lén lút dùng nó, làm nó gãy mất, sau đó còn đổ cho anh, nói là anh muốn tô son môi rồi làm gãy nó."
"Mẹ vốn đã định bỏ qua cho em, nhưng mà em bởi vì nói dối mà chịu một trận đánh, sau đó cầm quần áo của chính mình, khóc sướt mướt nói muốn rời khỏi nhà."
"Một mình em đi thì đi thôi, còn nhất định phải kéo anh theo."
"Anh hỏi em vì sao, em nói mang theo anh, như vậy khi đói bụng sẽ có người mua đồ ăn cho em…"
"Còn có một lần, em đánh nhau thua với người ta ở trường học, khóc lóc trở về bảo anh báo thù cho em. Sau đó, bạn học kia của em cũng có anh trai, dáng vẻ vừa cao vừa cường tráng, đuổi hai chúng ta chạy mấy con phố ..."
"Em còn không thích gội đầu, mỗi lần mẹ gội đầu cho em, em đều gọi oa oa…"
…
Bạch Tư Tư nghe vậy, khóe miệng hơi vểnh lên, lúc này nàng trên căn bản đã tin tưởng, người trước mắt chính là anh trai của nàng.
"Nhưng mà, anh không phải đã… đã…"
"Đã chết rồi đúng không?" Bạch Nguyên Chu tiếp lời.
Bạch Tư Tư gật gật đầu.
"Hơn nữa anh còn trẻ như vậy." Bạch Tư Tư nói xong còn liếc mắt nhìn ngoài cửa xe…
Thế giới trắng đen không khỏi làm cho nàng hoài nghi mình có phải là đã đến Minh Giới rồi hay không.
"Xin lỗi." Bạch Nguyên Chu nhỏ giọng nói.
Bởi vì mất đi thị lực, thính giác của Bạch Tư Tư thính trở nên rất tốt, cho dù Bạch Nguyên Chu nói rất nhỏ, thế nhưng nàng vẫn nghe được rất rõ ràng.
"Vì sao lại nói xin lỗi?" Bạch Tư Tư xoay đầu lại nhìn về phía hắn rồi hỏi.
"Năm đó… Năm đó nếu không phải là bởi vì anh, con mắt của em…" Bạch Nguyên Chu nói với vẻ rất áy náy.
Bạch Tư Tư nghe thì nở nụ cười.
"Em chưa từng trách anh, hơn nữa là chính em muốn đi, năm đó nếu không phải vì bảo vệ em, anh… anh…" Bạch Tư Tư cắn môi dưới, lộ ra vẻ khổ sở.
Vụ tai nạn xe cộ năm đó, tuy rằng Bạch Nguyên Chu có trách nhiệm rất lớn, thế nhưng cũng bởi vì hắn bảo vệ Bạch Tư Tư, tuy rằng vẫn bị mù, thế nhưng nàng giữ được mạng sống, mà Bạch Nguyên Chu lại chết.
"Không, trách nhiệm chủ yếu vẫn là ở anh, làm hại em không nhìn thấy, làm hại em chịu nhiều oan ức như vậy, em vốn không nên như vậy…"
Bạch Nguyên Chu càng nói càng kích động.
"Được rồi, chúng ta tìm một chỗ rồi từ từ nói." Lúc này Hà Tứ Hải đánh gãy hắn.
"Thực sự xin lỗi, tôi thực sự quá kích động rồi."
Lời nói của Hà Tứ Hải giống như một chậu nước lạnh, khiến cho Bạch Nguyên Chu lập tức tỉnh táo lại.
"Hắn là…" Bạch Tư Tư tò mò hỏi.
Bạch Nguyên Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Em biết mà, anh đã chết rồi đúng không?"
Bạch Tư Tư gật gật đầu.
"Anh đúng là đã chết rồi, anh cũng không sống lại, mặc dù em có thể nhìn thấy anh, chính là bởi vì chiếc đèn này..."
Bạch Nguyên Chu nhấc nhấc đèn Dẫn Hồn trong tay, nói lại mọi chuyện cho nàng.
Bạch Tư Tư nghe vậy thì sửng sốt, sau đó sờ sờ hai mắt của chính mình.
"Cho nên con mắt của tôi, cũng là bởi vì thần tiên ngài sao?" Bạch Tư Tư nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Tạm thời thôi." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn."
Bạch Tư Tư nghe vậy cũng không có ủ rũ, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn.
Sau đó tham lam mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, cho dù toàn bộ thế giới đều là trắng đen.
Thế nhưng đối với nàng mà nói, đây chính là cơ hội để có thể nhìn thấy thế giới này một lần nữa.
Cho nên nàng muốn quan sát tất cả những thay đổi của thế giới này so với quá khứ rồi lưu giữ vào bên trong ký ức.
Bạch Nguyên Chu nhìn qua chiếu hậu, nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt cầu xin.
"Đợi lát tôi sẽ xem một chút, nếu như tổ chức phần mắt đã hoại tử hoàn toàn thì tôi cũng không có biện pháp gì cả." Hà Tứ Hải nói.
Bạch Tư Tư không giống với Uyển Uyển, Uyển Uyển là bởi vì nàng là quỷ, tất cả hình thái của quỷ đều đến từ ý thức của bản thân.
Nàng bởi vì tín nhiệm Hà Tứ Hải, cảm thấy con mắt của mình được chữa khỏi rồi, cho nên nàng dĩ nhiên là có mắt, sau đó lại trải qua sự nghịch chuyển thần kỳ của m Dương Y, lúc này mới có một đôi mát nhìn như hoàn hảo.
Mà Bạch Tư Tư là người, không thể cho là mắt mình được chữa khỏi liền thật sự chữa khỏi được.
Nàng còn không đạt tới trình độ tinh thần có thể can thiệp đến vật chất.
Nhưng mà Hà Tứ Hải nói như vậy, vẫn khiến cho lòng Bạch Tư Tư nảy sinh hi vọng.
"Con mắt của tôi có thể trị hết được không?" Nàng thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa xe, kinh hỉ hỏi.
"Chỉ có thể nói nhìn một chút."
Hà Tứ Hải vừa nói, vừa đem dừng xe lại ở ven đường.
"Chúng ta đến quán cà phê phía trước ngồi một chút đi." Hà Tứ Hải nói.
Lúc này mưa to, trong quán cà phê càng là vắng vẻ, một khách hàng cũng không có, ngay cả nhân viên phục vụ cũng lười biếng nằm nhoài trên quầy chơi điện thoại di động.
"Hoan nghênh ghé thăm."
Nhìn thấy ba người một chó đi vào, nàng cuống quít cất điện thoại di động rồi đứng lên.
"Các người muốn uống chút gì không?" Hà Tứ Hải hỏi hai người.
"Ồ, tôi cũng có thể sao?" Bạch Nguyên Chu kinh ngạc hỏi.
Hắn có thể biến thành người đã đủ thần kỳ rồi, lại còn có thể ăn đồ ăn.
"Đương nhiên là có thể."
"Vậy cho tô ly Latte đi, lại mua cho tôi một khối bánh ngọt có được không?" Bạch Nguyên Chu nói với vẻ mặt ước ao.
Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, lúc Bạch Nguyên Chu qua đời tuổi cũng không lớn, chính là độ tuổi hoạt bát.
Hắn đang chuẩn bị gật đầu, Bạch Tư Tư phía sau đã giành nói: "Anh trai, anh muốn ăn cái gì, em mua cho anh, em có tiền."
Bạch Nguyên Chu nghe vậy cũng phản ứng lại, người trước mắt đã không còn là cô em gái nhỏ trước đây mỗi lần mua đồ đều cần hắn trả tiền nữa. Hắn vừa cảm thấy cao hứng, nhưng càng nhiều chính là sự mất mát mơ hồ.
Ba người ngồi xuống ở trong góc.
Bạch Tư Tư có chút không thể chờ đợi được nữa mà hỏi: "Anh trai, anh trước đó nói thần tiên là thần linh trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện, vậy anh có phải là có tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không? Anh còn chưa nói với em tâm nguyện của anh là gì."
"Tâm nguyện của anh sao, thực ra… Đợi lát nữa lại nói đi." Bạch Nguyên Chu nói.
Khó có được cơ hội có thể trò chuyện cùng Bạch Tư Tư, hắn không muốn lập tức rời đi như vậy.
"Ồ."
Bạch Tư Tư không hỏi nữa, sau đó tò mò hỏi hắn thế giới sau khi chết có dáng vẻ như nào.
Nàng hỏi xong mới phản ứng lại, hỏi Hà Tứ Hải ngồi ở đối diện: "Thần tiên, có thể nói những chuyện này không?"
"Đương nhiên là có thể."
"Người chết rồi đều sẽ trở về Minh Thổ rồi vào luân hồi, về phần Minh Thổ như nào thì anh không đi qua, cho nên anh cũng không biết. Mà người có tâm nguyện chưa xong thì chết rồi sẽ ở lại thế giới này, mãi đến tận khi buông bỏ tâm nguyện hoặc là giải quyết xong tâm nguyện, mới sẽ trở về Minh Thổ..."
"Vậy những năm này anh đã ở đâu vậy? Là vẫn luôn theo bên cạnh em sao?"
Bạch Tư Tư chống cằm, nhìn anh trai ngồi ở đối diện, giống như trở lại thời gian ở chung của bọn họ khi còn bé.
Thấy Bạch Nguyên Chu gật đầu, trên mặt Bạch Tư Tư lóe lên ánh sáng vui sướng.
Nhưng mà Bạch Tư Tư lại nói: "Nếu như em có thể biết anh trai tồn tại sớm một chút thì tốt rồi."
"Như vậy thì em sẽ không có gì phải sợ sệt nữa rồi."
------
Dịch: MBMH Translate