Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1391 - Chương 1391: Quỷ Hồ Đồ.

Chương 1391: Quỷ Hồ Đồ. Chương 1391: Quỷ Hồ Đồ.

"Tư Tư, em không nên không tranh giành cái gì cả. Nếu như em không tranh thì ba mẹ sẽ càng không thể cho em. Em cũng phải tính toán vì tương lai của mình…"

"Tuy rằng hắn là em trai, thế nhưng tương lai hắn không nhất định sẽ chăm sóc cho em, làm người thì nên dựa vào chính mình. Em nên nghĩ kỹ con đường cho tương lai…"

"Giáo viên của em không phải nói, em rất có thiên phú đàn piano sao? Anh hi vọng em có thể tiếp tục học tập, mà không phải chỉ là biểu diễn cho khách hàng ở trong mấy cái khách sạn kia…"

"Anh nghĩ ba mẹ cũng sẽ không nói em bởi vì chút chuyện này. Bọn họ cũng không thiếu chút tiền này, tuy rằng những năm này bọn họ có chút bất công, thế nhưng nếu như em thật sự muốn tiếp tục đào tạo sâu thì bọn họ nhất định sẽ ủng hộ em…"

Bạch Tư Tư lẳng lặng nhìn dáng vẻ khuyên nhủ tận tình của anh trai, không nói câu nào.

"Anh đang nói với em đó, em có còn đang nghe hay không?"

"Ha ha, anh trai, anh lau khóe miệng của mình trước một chút, anh như vậy thật là trẻ con."

Bạch Tư Tư cười, đưa tay dùng khăn tay lau vụn bánh ngọt trên khóe miệng giúp Bạch Nguyên Chu.

Bạch Nguyên Chu sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng mà rụt đầu về sau, nhưng mà không biết nhớ tới cái gì rồi lại đưa tới.

Bạch Tư Tư cẩn thận lau khóe miệng giúp hắn.

"Được rồi." Bạch Tư Tư tỉ mỉ gấp kỹ khăn tay rồi đặt lên bàn.

"Nhớ khi còn bé, mỗi lần ăn xong, đều là anh lau giúp em." Bạch Nguyên Chu bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.

"Đúng, mỗi lần em đều không muốn, còn cố ý ngó qua chỗ khác." Bạch Tư Tư cười nói.

"Em gái lớn rồi." Bạch Nguyên Chu có chút nghẹn ngào nói…

Hắn đột nhiên cảm thấy bánh ngọt và cà phê trên bàn đều mất đi mùi vị.

"Nhưng mà anh trai vẫn là dáng vẻ kia hệt như trong trí nhớ của em." Bạch Tư Tư cười nói.

Bạch Nguyên Chu trầm mặc không nói, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện đáng vui vẻ gì.

"Tiếp dẫn đại nhân, có thể xem đôi mắt giúp Tư Tư một chút không?" Bạch Nguyên Chu nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh với vẻ mặt.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Thật sự có thể trị hết sao?" Bạch Tư Tư hỏi với vẻ mặt thấp thỏm.

"Chỉ có thể nói thử xem một chút thôi." Hà Tứ Hải nói xong, để bàn tay lên đỉnh đầu của Bạch Tư Tư.

Bạch Tư Tư mù là do thần kinh mắt bị hư tổn, hơn nữa đã trải qua nhiều năm như vậy, thần kinh đã hoàn toàn khô héo. Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến cho bệnh viện không có phương án trị liệu.

Nhưng mà những thứ này không là gì đối với Hà Tứ Hải cả.

Thần lực của hắn sinh trưởng sức mạnh, sở trường nhất chính là chữa trị vị trí bị hao tổn vị trí.

Theo thần lực thâm nhập, Bạch Tư Tư đầu tiên là cảm thấy ngứa, sau đó lại cảm thấy đau.

Thế là Bạch Tư Tư đưa tay muốn sờ.

"Không nên sờ, nhẫn nại một hồi." Hà Tứ Hải nhắc nhở.

Bạch Nguyên Chu bên cạnh vội vàng nắm lấy tay Bạch Tư Tư, nhẹ giọng an ủi.

"Tư Tư, chịu đựng, em là dũng cảm nhất, em vẫn luôn là giỏi nhất..."

Bạch Tư Tư nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Câu nói này làm cho nàng nhớ tới ngày bị tai nạn xe cộ.

Anh trai không ngừng nói ở bên tai của nàng.

"Tư Tư chịu đựng, em là dũng cảm nhất, em vẫn luôn là giỏi nhất, chịu đựng, chịu đựng…"

Giọng nói của anh trai không ngừng quanh quẩn quanh tai nàng, cho đến khi không còn một tiếng động, cũng vĩnh viễn không động nữa.

"Anh trai."

Bạch Tư Tư trở tay nắm lấy tay Bạch Nguyên Chu, lần này nàng muốn tóm chặt lấy hắn, cũng không tiếp tục mất đi hắn.

Bỗng nhiên nàng sửng sốt, bởi vì nàng nhìn thấy màu sắc.

Nhìn thấy màu sắc của bánh ngọt trên bàn, nhìn thấy ánh sáng màu cam của đèn lồng ở trên bàn, cũng nhìn thấy màn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ kính…

"Ánh mắt của em được rồi?"

Bạch Tinh Tinh thả tay Bạch Nguyên Chu ra, sờ sờ con mắt của chính mình.

"Ánh mắt cô vốn không có chuyện gì, chỉ có điều thần kinh mắt bị hoại tử dẫn đến héo rút mà thôi. Nhưng mà cô hiện tại vừa khỏi, trước không nên nhìn quá độ." Hà Tứ Hải ngồi trở lại vị trí của mình rồi nói.

"Ồ... Được… được, cảm ơn, cảm ơn ngài." Bạch Tư Tư không ngừng mà ngỏ ý cảm ơn.

Còn Bạch Nguyên Chu bên cạnh thấy con mắt của Bạch Tư Tư đã khôi phục như cũ thì lộ ra một nụ cười ung dung giải thoát.

"Thì ra lúc anh làm người đã ngơ ngơ ngác ngác, làm quỷ cũng ngơ ngơ ngác ngác, thực sự là một con quỷ hồ đồ." Hắn tự giễu.

Hắn vẫn luôn cho là tâm nguyện của mình là nói với Bạch Tư Tư một tiếng xin lỗi.

Nhưng trên thực tế tiếng xin lỗi này là vì chuyện gì đây?

Xin lỗi cũng không phải chỉ đơn giản là một câu nói.

Nguyên nhân căn bản là bởi vì hắn cảm thấy mình làm hại Bạch Tư T bị mù, cho nên mới phải xin lỗi.

Mà hy vọng Bạch Tư Tư nhìn thấy ánh sáng mới là tâm nguyện thật sự của hắn, mà không phải chỉ là một câu xin lỗi trống rỗng.

"Đúng rồi, anh trai còn chưa nói với em về tâm nguyện của anh đó." Bạch Tư Tư cười hỏi.

Lần này Bạch Nguyên Chu không giấu giấu diếm diếm nữa, trực tiếp nói: "Anh trước đó đã từng nói với em rồi nha, anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi, đều là anh hại em."

"Anh trai, sau này không nên nói như vậy nữa, hơn nữa em cũng chưa từng trách anh, đây cũng không phải là lỗi của anh." Bạch Tư Tư nghe vậy thì vội vàng nói.

"Sau này sẽ không nữa." Bạch Nguyên Chu cười nói.

Bạch Tư Tư còn tưởng rằng Bạch Nguyên Chu sau này sẽ thật sự không nói xin lỗi với nàng nữa.

Trên thực tế ý của Bạch Nguyên Chu là bởi vì hắn sắp rời khỏi rồi.

Hắn rời đi rồi, đương nhiên cũng sẽ không nói xin lỗi với nàng nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment