Đúng lúc này, bên cạnh có một chùm sáng tiếp dẫn hạ xuống, Bạch Nguyên Chu biết mình đã đến lúc rời đi rồi, thế là đứng dậy.
"Ồ, anh trai, chúng ta hiện tại liền trở về sao?" Bạch Tư Tư còn không phản ứng lại, có chút ngơ ngác nói.
"Đứa ngốc."
Bạch Nguyên Chu đưa tay sờ sờ đầu nàng, sau đó giang hai cánh tay ôm lấy nàng thật chặt.
"Anh trai?" Lúc này Bạch Tư Tư có một loại dự cảm xấu.
Bạch Nguyên Chu thả nàng ra, ấn hai vai của nàngrồi nói: "Được rồi, anh nên đi rồi."
"Đi… Đi, đi chỗ nào?" Bạch Tư Tư có chút run rẩy hỏi.
"Đương nhiên là đi chỗ anh nên đi rồi." Bạch Nguyên Chu cười nói, lần này hắn không còn bi thương nữa.
"Chỗ nên đi?"
"Anh đã nói với em rồi nha, người chết rồi đều phải trở về Minh Thổ, mà người có tâm nguyện chưa xong mới sẽ lưu lại nhân gian, nhưng mà sau khi giải quyết xong tâm nguyện thì sẽ trở về Minh Thổ. Hiện tại, anh đã giải quyết xong tâm nguyện, đương nhiên là nên rời đi rồi." Bạch Nguyên Chu sờ sờ gò má của Bạch Tư Tư, kiên trì giải thích với nàng.
"Không, không, không… Em còn chưa tha thứ cho anh, anh không được đi, anh không được đi, anh không cần đi, không nên bỏ em lại…"
Bạch Tư Tư thấp giọng nghẹn ngào, giống như một con thú nhỏ bị vứt bỏ.
"Được rồi, đừng khóc nữa, em nên cảm thấy vui… vui cho anh mới đúng."
Bị nàng nói như vậy, Bạch Nguyên Chu cũng có chút khổ sở.
"Anh trai không cần đi." Bạch Tư Tư kéo chặt tay của Bạch Nguyên Chu.
"Tư Tư, em là dũng cảm nhất, em vẫn luôn là giỏi nhất. Anh tin tưởng sau này một mình em cũng có thể sống rất tốt…"
Bạch Nguyên Chu rút tay ra khỏi tay của Bạch Tư Tư, sau đó đi về phía đoàn sáng kia.
"Anh trai…"
"Tư Tư, tạm biệt."
Bạch Nguyên Chu quay đầu lại vẫy vẫy tay, bước lớn đi vào trong hào quang rồi biến mất vô ảnh vô tung.
"Tạm… Tạm biệt."
Bạch Tư Tư biết mình không giữ được, nghẹn ngào vẫy vẫy tay sau đó gào khóc.
Toàn bộ quán cà phê đều vang vọng tiếng khóc của nàng, nhưng mà người phục vụ lại giống như hoàn toàn không nghe thấy gì, giống như bọn họ căn bản không tồn tại, hoàn toàn chìm đắm ở trong thế giới điện thoại di động của chính mình.
Thấy tâm nguyện của Bạch Nguyên Chu đã xong, Hà Tứ Hải đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bạch Tư Tư có cảm giác, ngẩng đầu lên ngơ ngác mà nhìn Hà Tứ Hải, một mặt mơ màng, giống như đang hỏi hắn muốn làm gì?
Không trách anh trai nàng lại gọi nàng là đứa ngốc, cô gái này đúng là có chút ngây ngốc.
"Anh đi đây." Hà Tứ Hải nói.
"A… Nha, cảm ơn, cảm ơn ngài…" Trên mặt Bạch Tư Tư còn mang theo nước mắt nhưng vẫn vội vàng đứng dậy không ngừng mà cúi người cảm ơn.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô cũng đừng quá khổ sở, chết cũng không phải là sự kết thúc mà là một khởi đầu mới. Mặt khác, ngày 15 tháng 7..."
Hà Tứ Hải nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Nghe hắn nói xong, Bạch Tư Tư ngừng thút thít, nhìn kỹ bóng lưng rời đi của Hà Tứ Hải rồi nói một câu cực kỳ thành kính.
"Cảm ơn."
"Em đã nói với chị rồi nha, em bây giờ là hổ lớn, gào gừ... Gào gừ…"
Huyên Huyên mặc áo ngủ hình hổ, ngửa mặt lên trời mà rít gào.
"Chị không sợ em, chị là sư tử lớn, gào gừ... Gào gừ…"
Uyển Uyển mặc áo ngủ sư tử không cam lòng yếu thế.
Bởi vì bên ngoài còn mưa to, ba đứa nhóc các nàng cũng chỉ có thể chơi ở trong nhà.
Huyên Huyên nghe vậy thì dùng móng vuốt nhỏ gãi đầu một cái, hơi nghi hoặc một chút mà hỏi: "Vì sao tiếng kêu của sư tử lớn lại giống với hổ lớn thế, đều là gào gừ, gào gừ?"
"Vậy sư tử kêu thế nào?" Uyển Uyển hỏi.
"Sư tử… Ừm… A, em cũng không biết." Huyên Huyên nói.
"Em cũng không biết, làm sao biết nó không phải là gào gừ gào gừ?" Uyển Uyển lập tức hỏi ngược lại.
"Đây là tiếng kêu của hổ rồi." Huyên Huyên vội la lên, chỉ lo tiếng kêu của chính mình bị cướp đi.
"Chị cảm thấy không phải, không quản là sư tử hay là hổ, lúc chúng nó đói bụng đều sẽ kêu gào gừ, gào gừ, ý là, đói bụng rồi, đói bụng rồi…" Uyển Uyển ngước cổ hướng về phía bầu trời, đắc ý gầm rú.
"Đúng là như vậy sao?" Huyên Huyên bị làm dao động gần tin rồi.
"Em tới đây, ha ha, em lợi hại nhất, em là khủng long lớn, em có hàm răng sắc bén, đuôi to, còn có… còn có móng vuốt lớn."
Đào Tử mặc một bộ áo ngủ khủng long màu xanh hào hứng chạy tới...
Giống như nàng hình dung, bộ áo ngủ này vô cùng đáng yêu.
Mặc lên người, nhìn như là một con khủng long da xanh nhỏ vừa ngốc vừa đáng yêu, chỉ có cái đầu là lộ ra từ trong miệng lớn.
"Hừ, bọn chị cũng không sợ em."
Huyên Huyên và Uyển Uyển lập tức đồng thời liên hợp chống lại khủng long lớn Đào Tử.
"Gào gừ… Gào gừ…" Đào Tử ngửa mặt lên trời rít gào.
Huyên Huyên: →_→
"Đây là chuyện gì? Vì sao khủng long lớn cũng gào gừ, gào gừ?"
"Hia hia hia…" Uyển Uyển giả vờ ngây ngốc.
Nhưng mà Huyên Huyên rất hiển nhiên là không chuẩn bị bỏ qua cho nàng, không phải nàng cứ giả vờ ngây ngốc thì có thể lừa gạt.
Thế là Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái kia… Cái kia khủng long lớn cũng sẽ đói bụng nha, cho nên nó cũng sẽ kêu gào gừ, gào gừ."
Uyển Uyển càng nói càng thuận, cuối cùng ngay cả bản thân nàng đều tin.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Đào Tử có chút mơ hồ, đã xảy ra chuyện gì? Các người không xem khủng long em ra gì có đúng hay không?
------
Dịch: MBMH Translate