Em tức rồi, em muốn phun lửa rồi, em muốn ăn hai người.
Thế là nàng lớn tiếng nói: "Gào gừ, gào gừ, em muốn ăn hai đứa nhỏ."
"Em ăn hai đứa nhỏ thì có quan hệ gì với bọn chị?" Huyên Huyên nghe vậy thì buông tay.
Đào Tử nghe vậy thì lại cảm thấy mông lung, chị không phải là trẻ nhỏ sao?
"Chị là hổ lớn, gào gừ, gào gừ…"
"Chị là sư tử lớn, gào gừ, gào gừ…"
"Bọn chị đều không phải là trẻ nhỏ." ×2
Đào Tử: ...
"Vậy em muốn ăn hổ lớn trước, sau đó sẽ ăn sư tử lớn."
Đào Tử nói xong đánh về phía Huyên Huyên, đợi đến trước mặt, nàng xoay người một cái, dùng đuôi to của mình quật Huyên Huyên.
Huyên Huyên lắc mông tránh qua một bên.
"Em đừng tới đây nha, em đừng tới đây nha, chị là hổ lớn, chị rất là lợi hại nha."
"Em là khủng long lớn, em càng lợi hại hơn." Đào Tử đắc ý nói.
"Mới không phải, lão hổ lợi hại."
"Khủng long lợi hại."
"Lão hổ lợi hại."
…
Hai người bắt đầu tranh cãi bởi vì vấn đề hổ và khủng long ai lợi hại hơn.
Uyển Uyển bên cạnh lặng lẽ di chuyển, đi về phía Lưu Vãn Chiếu.
Bởi vì nàng nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu mới vừa bưng một đĩa đồ tráng miệng ra từ trong phòng bếp.
"Cháu muốn ăn sao?" Nhìn đứa nhỏ trước mắt, Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.
"Hia hia hia…" Uyển Uyển gật đầu cười.
"Dì đi lấy cho cháu cái xiên." Lưu Vãn Chiếu thả đĩa xuống, trở lại nhà bếp.
Uyển Uyển lập tức bò lên ghế rồi ngồi xuống.
Lưu Vãn Chiếu lấy một cái xiên đi ra, thấy Uyển Uyển ngồi ở chỗ đó không động, không khỏi có chút buồn cười.
"Sao cháu lại không ăn?" Lưu Vãn Chiếu đi tới cười hỏi.
Bởi vì trong mâm đã có một cái xiên, đây là của Lưu Vãn Chiếu, Uyển Uyển hoàn toàn có thể dùng nó để ăn trước.
"Đây là của dì Lưu, đây là của Uyển Uyển." Uyển Uyển nhận lấy cái xiên trên tay Lưu Vãn Chiếu rồi nói.
"Thật ngoan."
Lưu Vãn Chiếu sờ sờ đầu nhỏ của nàng, sau đó đẩy đĩa trái cây về phía trước người của nàng.
"Ăn đi."
Trong mâm trái cây có rất nhiều loại, chuối tiêu, táo, cam, dưa hấu…, còn đủ loại kiểu dáng.
Hà Tứ Hải hiện tại không thiếu tiền, Lưu Vãn Chiếu lại đang có thai, đương nhiên sẽ cho nàng ăn những thứ tốt nhất.
Hai người vừa ăn trái cây vừa nhìn Đào Tử và Huyên Huyên tranh chấp.
"Cháu nói xem, là lão hổ lợi hại, hay là khủng long lợi hại hơn." Lưu Vãn Chiếu hỏi Uyển Uyển ở bên cạnh.
"Hia hia … Sư tử lợi hại nhất." Uyển Uyển đắc ý nói.
"Tại sao lại vậy chứ? Sẽ không là bởi vì cháu là sư tử, cho nên cháu liền lợi hại nhất đó chứ?"
"Sư tử thông minh nhất, hia hia…"
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy phát hiện mình lại không thể phản bác.
Nhưng mà không phải sư tử thông minh, mà là nhóc con này thông minh.
Bên kia con hổ ngu xuẩn đang cãi nhau với khủng long ngu xuẩn, sư tử lại vui vẻ ăn dưa ở chỗ này.
Lưu Vãn Chiếu cũng không nhắc nhở, mặc kệ các nàng.
Mâu thuẫn của bọn nhỏ thì nên để chúng nó tự giải quyết, người lớn nhúng tay, chỉ có thể càng giúp càng loạn.
Huyên Huyên thấy mình có chút ầm ĩ mà không thắng được Đào Tử thì có chút sốt ruột, thế là nói rằng: "Không tin em hỏi sư tử lớn xem, nhìn một chút xem ai lợi hại hơn."
Nhưng mà lúc nàng quay đầu nhìn về bên cạnh thì có chút mơ hồ, người đâu rồi.
Nàng quay một vòng tại chỗ, lúc này mới phát hiện Uyển Uyển đang ngồi ở chỗ đó ăn trái cây xem trò vui. Chuyện này làm cho Huyên Huyên tức đến muốn nổ tung.
Dĩ nhiên lại không cho nàng biết, đi ăn món ngon một mình.
Thế là nàng cũng không tranh với Đào Tử nữa, đi về phía Uyển Uyển với vẻ mặt giận đùng đùng.
"Sao chị lại ngồi ở chỗ này?" Huyên Huyên tức giận chất vấn.
"Gào gừ, gào gừ…" Uyển Uyển nói.
"Em bây giờ không phải đang nói cái này với chị." Huyên Huyên bắt đầu có chút điên rồi.
"Chị đang trả lời vấn đề của em nha, chị đói bụng, đói bụng rồi, đói bụng dĩ nhiên là phải ăn đồ ăn rồi." Uyển Uyển nói với vẻ đương nhiên.
"Chị là sư tử lớn, sư tử lớn chỉ ăn thịt, không ăn trái cây." Huyên Huyên đưa tay kéo đĩa hoa quả đến trước mặt của mình.
"Nhưng mà, hổ lớn cũng ăn thịt, không ăn trái cây nha." Uyển Uyển nhìn cái xiên trống rỗng rồi nói.
"Ha ha, các chị không ăn, em ăn."
Đào Tử ở bên cạnh đoạt lấy cái xiên trong tay Uyển Uyển, lấy một miếng chuối tiêu rồi bỏ vào trong miệng.
"Ăn ngon."
"Em là đại khủng long, khủng long lớn cũng ăn thịt." ×2
"Cắt ~ "
Đào Tử vẫy vẫy cái xiên trong tay, nói với vẻ rất là khinh thường: "Em là khủng long ăn cỏ, em không ăn thịt thịt."
Uyển Uyển và Huyên Huyên: ...
Còn có thể như vậy sao?
"Vậy chị là hổ lớn ăn cỏ."
"Chị là sư tử lớn ăn cỏ, hia hia hia…"
"Nào có chuyện hổ và sư tử lại ăn cỏ, lừa người."
"Chuyện này…" Huyên Huyên còn muốn ngụy biện hai câu.
Đào Tử lại lập tức hỏi Lưu Vãn Chiếu: "Mẹ, có hổ và sư tử nào ăn cỏ hay không?"
"Không có." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
Đào Tử nghe vậy thì lập tức đắc ý.
"Nào có khủng long ăn cỏ chứ?" Huyên Huyên chưa từ bỏ ý định.
"Đương nhiên là có rồi, ví dụ như khủng long ba sừng, lôi long, đều là ăn cỏ." Lưu Vãn Chiếu trả lời với vẻ rất là chắc chắn.
Huyên Huyên và Uyển Uyển nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, vậy phải làm sao bây giờ.
Thế nhưng Huyên Huyên cũng là một đứa nhỏ rất thông minh.
"Chị, chị cho em mượn cái xiên dùng một chút."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy trực tiếp đưa cái xiên cho nàng, muốn nhìn xem nàng muốnn làm gì.
Sau đó chỉ thấy Huyên Huyên lấy một miếng táo nhét vào trong miệng Uyển Uyển.
"Em nhét cỏ vào trong bụng của chị, cho con sư tử xấu này chết no luôn."
Nói xong cầm cái xiên trên tay đưa cho Uyển Uyển.
Mình thì há to mồm.
"A..."
"Ha ha…"
Lưu Vãn Chiếu thiếu chút là cười đến không thở nổi.
------
Dịch: MBMH Translate