Hà Tứ Hải mới vừa vào cửa, ba đứa nhóc đã xông tới.
"Ba ba, con là ai?" Đào Tử hỏi.
Tay nhỏ nàng không ngừng lúc lắc ở trên không trung.
"Con là Đào Tử."
"Không đúng, con là khủng long lớn, gào gừ, gào gừ…"
Hà Tứ Hải nhìn áo ngủ khủng long trên người nàng, có chút bừng tỉnh.
Sau đó cười nói với Uyển Uyển và Huyên Huyên ở bên cạnh: "Vậy em nhất định là sư tử lớn, em là hổ lớn."
"Không đúng, em là lão hổ đã chết."
"Hi hi… Em là sư tử đã chết."
Hà Tứ Hải: o(╯□╰)o
"Vì sao?"
Hà Tứ Hải rất tò mò không biết các nàng vì sao lại nói như vậy.
Lúc này Lưu Vãn Chiếu cười đi tới.
"Lát nữa em sẽ giải thích với anh, các em đi chơi đi."
“Con muốn chơi cùng ba ba." Đào Tử nói…
"Chơi cùng ba, vì sao? Con chơi cùng Huyên Huyên và Uyển Uyển chơi không vui sao?"
"Các nàng là sư tử chết và hổ chết, sao có thể chơi cùng con được?"
Hà Tứ Hải: …
Thấy Hà Tứ Hải một mặt mờ mịt, thế là Lưu Vãn Chiếu kể lại chuyện đã xảy ra cho hắn.
Hà Tứ Hải nghe xong có chút không biết nói gì, nên nói các nàng ngốc hay là nói các nàng thông minh đây?
"Như vậy đi, sư tử và lão hổ gặp được thần tiên, thần tiên dùng ma pháp làm cho chúng nó sống lại rồi."
Hà Tứ Hải nói xong, đưa tay vỗ một cái ở trên đầu nhỏ của hai đứa nhóc.
Đào Tử: (⊙o⊙)
"Còn có thể như vậy?"
"Vì sao không thể như vậy, được rồi, các con đi chơi đi."
"Đi, chúng ta tiếp tục đi chơi."
Sư tử và hổ, một người lôi một cái tay của khủng long, mạnh mẽ lôi nàng đi.
“Làm xong chuyện chưa?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Cởi áo khoác ra đi, có chút ướt, em có pha trà gừng, anh uống một ít, mưa nhiều nên trời cũng lạnh theo." Lưu Vãn Chiếu kéo Hà Tứ Hải đi vào trong.
Lúc đi ngang qua phòng khách, liền thấy ba đứa nhóc nằm trên mặt đất, uốn éo cái mông, hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
"Các em đây là đang làm gì thế?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.
“Con là khủng long lớn, con muốn tìm động vật nhỏ để ăn." Đào Tử nói.
"Không đúng, không đúng, em không phải nói mình ăn cỏ sao? Hiện tại tại sao lại ăn thịt rồi?" Huyên Huyên lăn mấy vòng trên đất, bất mãn hỏi.
" y…"
Đào Tử gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Huyên Huyên rất là đắc ý, nhảy lên, vây quanh Đào Tử.
"Ha ha, chị và sư tử lớn đều ăn thịt, hiện tại bọn chị muốn ăn con khủng long ăn cỏ này."
"Gào gừ, gào gừ… hia hia …"
Uyển Uyển cũng xông tới.
Đào Tử có chút sốt ruột, mắt to chuyển động, đột nhiên nói: "Không đúng, không đúng, em hiện tại chính là khủng long ăn thịt, em muốn ăn thịt hai chị."
"Vì sao, em không thể chơi xấu được nha, chơi xấu bọn họ thì sẽ không chơi với em nữa." Huyên Huyên nói.
"Bởi vì… Bởi vì em ăn rất nhiều cỏ, hiện tại em tiến hóa rồi nha. Cô giáo nói người đều là tiến hóa từ khỉ. Em chính là tiến hóa từ khủng long ăn cỏ thành khủng long ăn, gào gừ, gào gừ…"
Uyển Uyển nghe vậy có chút mờ mịt, nhỏ giọng hỏi Huyên Huyên bên cạnh: "Cô giáo của các em thật sự nói như vậy sao?"
Huyên Huyên suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Uyển Uyển giật mình trợn mắt, sau đó đưa tay sờ về phía mông của Huyên Huyên.
"Chị làm gì thế?"
Huyên Huyên vội vàng che mông chạy qua một bên.
"Chị muốn sờ xem em có đuôi hay không."
"Đuôi? Vì sao em lại có đuôi."
"Em không phải là biến thành từ khỉ sao? Khỉ đương nhiên là có đuôi, đúng rồi, mông còn đỏ đỏ, nhanh cho chị xem một chút, mông em có phải là đỏ đỏ hay không."
Uyển Uyển nói xong liền đưa tay kéo quần của Huyên Huyên.
"Buông tay ra, buông tay ra, em trước đây là khỉ nhưng bây giờ là người, không có bộ mông đỏ, không có đuôi nhỏ." Huyên Huyên vội vã trốn đến sau lưng Đào Tử.
"Vì sao lại không có?" Uyển Uyển tò mò hỏi.
"Bởi vì tiến hóa rồi nha." Đào Tử ngăn ở trước mặt Huyên Huyên, giải thích cho nàng.
"Tiến hóa liền không đuôi, không mông sao?"
"Là không có mông đỏ." Huyên Huyên ngó đầu ra từ phía sau Đào Tử đính chính lại.
"Chị không tin, em cho chị xem một chút, hia hia hia…"
Uyển Uyển nói xong liền nhào về phía Huyên Huyên, Đào Tử vội vàng ngăn ở trước mặt.
Nàng ăn mặc đồ ngủ liền thân, cũng không sợ Uyển Uyển kéo quần.
Trò chơi từ dã thú đi săn đã biến thành diều hâu vồ gà con.
Sau khi náo loạn một trận, ba đứa nhóc thở hồng hộc nằm trên đất.
"Huyên Huyên, con người thật sự là biến thành từ khỉ sao?"
Uyển Uyển vẫn rất tò mò, khỉ làm sao mà biến thành người được, giống như Tôn Ngộ Không, vậy nàng trước đây là một con khỉ thế nào vậy?
Nàng nghĩ đến cái mông trơn bóng của mình, lẽ nào là một con khỉ không lông, nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên cười khúc khích.
"Là tiến hóa, tiến hóa rồi."
"Có cái gì không giống nhau sao?"
"Cô giáo nói, sau khi khỉ tiến hóa có thể dùng chân bước đi, dùng tay để làm việc và ăn đồ ăn, đuôi nhỏ cũng không còn rồi, bởi vì chúng ta mặc quần áo trên người cho nên lông cũng không còn nữa."
"Thật thần kỳ, Huyên Huyên, trước khi em tiến hóa là một con khỉ như thế nào?"
"Em không phải là khỉ, em là người, em được mẹ em sinh ra."
"Vậy mẹ em là khỉ như thế nào"
"Mẹ em cũng không phải là khỉ, mẹ em là người?"
"Vậy ai là khỉ?"
Huyên Huyên: …
"Chị đang hỏi em đó."
"Em cũng không biết."
"Tại sao em lại không biết? Em chưa từng thấy sao?"
"Đương nhiên là không."
"Vậy cô giáo thì sao? Nàng từng thấy chưa?"
"Nàng cũng chưa từng thấy."
"Vậy nàng làm sao biết được? Có phải là đang lừa người hay không."
"Cô giáo mới sẽ không lừa người, cô Từ vô cùng tốt."
"Vậy nàng làm sao biết được người là biến thành từ khỉ?"
Huyên Huyên: …
"Huyên Huyên, chị đang nói với em đó."
"Em bây giờ không muốn nói chuyện với chị." Huyên Huyên một mặt phiền muộn.
"Nhưng mà, em bây giờ đang nói chuyện với chị nha."
"A a a a…"
Huyên Huyên nằm trên đất buồn bực chết rồi, trực tiếp lăn trên đất.
Nàng muốn dùng thân thể của mình nghiền ép Uyển Uyển.
Uyển Uyển lập tức tránh sang một bên, sau đó đụng vào Đào Tử bên cạnh.
"Gào gừ, khủng long lớn muốn ăn chị…"
Đào Tử đưa tay muốn bắt nàng.
Uyển Uyển lập tức lăn ùng ục ùng ục sang một bên.
"Ba đứa nhóc này không khác gì ba cái bình gas nhỏ cả." Hà Tứ Hải thấy thế thì có chút bất đắc dĩ mà nói với Lưu Vãn Chiếu.
"Ha ha…"
Lưu Vãn Chiếu nghe Hà Tứ Hải hình dung ba đứa nhóc như vậy thì lại không nhịn được mà cười to lên.
Ba đứa nhóc thấp lè tè, bụ bẫm, đúng là không khác gì ba cái bình gas nhỏ cả.
"Hơn nữa bình gas này còn rất đủ, dẫn lửa còn có thể nổ tung."
"Ha ha…" Lưu Vãn Chiếu mới vừa dừng lại, lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Sau đó ôm bụng ai yêu, ai yêu.
Hà Tứ Hải thấy thế thì có chút sốt sắng.
Hắn vội vàng dìu nàng ngồi xuống.
"Em xem mình kìa, đang có thai, còn cười lớn như vậy làm gì?"
"Còn không phải đều do anh, nói chuyện buồn cười như vậy."
Lưu Vãn Chiếu xoa cái bụng, chính mình cũng có chút lo lắng.
"Không có sao chứ? Trước đó mấy người Huyên Huyên cũng khiến cho em cười lớn như này."
Hà Tứ Hải sờ sờ bụng của nàng, lắc đầu nói: "Không sao, rất tốt, nhưng mà sau này vẫn là không nên cười quá kịch liệt như thế."
"Còn không phải đều do anh." Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi đánh cho hắn một quyền.
Vừa quay đầu, liền thấy ba cái bình gas đang nằm trên đất nhìn bọn họ với vẻ mặt tò mò.
Nhìn thấy nàng xem nhìn qua, bọn nhóc lập tức quay đầu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Gào gừ, gào gừ…, em là khỉ con." ×3
Lưu Vãn Chiếu: ...
------
Dịch: MBMH Translate