Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1395 - Chương 1395: Trời Quang Mây Tạnh.

Chương 1395: Trời Quang Mây Tạnh. Chương 1395: Trời Quang Mây Tạnh.

"Hì hì…"

Đào Tử ngủ say lại bị giấc mơ làm cho cười tỉnh.

Cánh tay nhỏ trượt trái trượt phải hai lần, không đụng tới người, điều này nói rõ ba mẹ đã dậy rồi. Nàng lúc này mới mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.

Sau đó bò ngồi dậy, ngây ngốc ngồi ở trên giường.

Ánh mặt trời chiếu xuống chân nhỏ trắng nõn của nàng, nàng động đậy ngón chân nhỏ như đậu cà mấy lần.

Sau đó nàng phát hiện không đúng, vui mừng nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, trời quang vạn dặm.

"Há, trời quang nha." Nàng nhảy xuống từ trên giường, chạy ra ngoài ban công nhìn xung quanh phía ngoài.

Tuy rằng lối đi bộ vẫn còn ướt nhẹp, thế nhưng ánh mặt trời đã đi ra, tin tưởng chẳng mấy chốc nó sẽ được hong khô.

Tiểu Bạch không biết chui ra từ nơi nào, vẻ suy sụp trong mấy ngày mưa cũng không còn nữa, nó không ngừng nhảy nhót tưng bừng.

"Tiểu Bạch, đừng chạy, tao mang mày đi nhìn mặt trời." Đào Tử đưa tay muốn tóm chặt đuôi của nó để kéo lại đây.

Thế nhưng thân thủ của tiểu Bạch nhanh nhẹn, lập tức chạy trốn khỏi "Ma trảo" của nàng.

"Đào Tử, dậy rồi sao?" Dưới lầu Lưu Vãn Chiếu nghe thấy động tĩnh liền gọi lớn…

"Mẹ, con dậy rồi."

Theo thời gian, Đào Tử gọi Lưu Vãn Chiếu là mẹ cũng càng ngày càng thuận miệng rồi.

Không còn gập ghềnh trắc trở giống như trước đây nữa, thậm chí có lúc quên, còn gọi là dì Lưu.

"Dậy rồi thì xuống ăn cơm sáng đi."

“Được, con mặc quần áo đã."

"Mẹ đã để quần áo của con ở trên cái ghế bên cạnh, con có thấy hay không."

"Nhìn thấy rồi."

Đào Tử vội vã cởi áo ngủ, sau đó mặc quần áo lên người mình.

Lưu Vãn Chiếu dưới lầu có chút không yên lòng, đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu nhìn một chút, lại bị Hà Tứ Hải ngăn cản.

"Chuyện mà bản thân nàng có thể làm được thì cứ để cho nàng tự làm, giúp đỡ quá nhiều trái lại sẽ không tốt."

"Ai yo, anh hiện tại còn hiểu được rất nhiều nha."

Nàng đương nhiên là hiểu đạo lý này, thế nhưng hiểu và làm là hai chuyện khác nhau.

Trước đây nàng còn nói Hà Tứ Hải không biết dạy trẻ nhỏ, nhưng khi thật sự đến trên đầu nàng thì những lý luận kia đều bị nàng quăng ra sau đầu.

"Nghịch ngợm."

Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu của nàng.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì nhăn mũi, tức giận nói: "Em là vợ anh đó, lại không phải đứa nhỏ, không nên làm vậy đối với em."

"Vậy muốn anh đối với em như thế nào đây, như vậy sao?" Hà Tứ Hải đưa đầu tới, hôn một cái.

"Muốn chết à, Đào Tử đều nhìn thấy rồi." Gò má của Lưu Vãn Chiếu đã đỏ chót.

"Ha ha… con không thấy gì."

Đào Tử đứng ở trên cầu thang dùng hai tay che mắt, ngón trỏ tách ra thật lớn, nhìn lén từ trong khe hở.

"Nhìn cái gì, nhanh đi xuống một chút." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với nàng.

"Con đang nhìn yêu đến yêu đi." Đào Tử vừa nói vừa đi xuống.

"Nhóc con như con còn biết yêu đến yêu đi sao?" Hà Tứ Hải kéo nàng qua, chuẩn bị chải đầu giúp nàng.

"Để em làm cho." Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải lúc này mới nhớ tới, Đào Tử hiện tại đã là đứa nhỏ có mẹ rồi, trước đây đều là hắn chải nên đã nuôi thành thói quen.

"Con đương nhiên biết, ba yêu mẹ, mẹ yêu ba, Trình Tử Hào yêu Ngô Tâm Di..."

"Chờ đã, Trình Tử Hào là ai? Ngô Tâm Di là ai?"

"Bạn nhỏ ở nhà trẻ."

Hà Tứ Hải: (ΩДΩ)

"Bọn họ làm sao lại yêu đến yêu đi rồi?" Hà Tứ Hải hỏi với vẻ cẩn thận từng li từng tí một.

"Trình Tử Hào nói hắn yêu thích Ngô Tâm Di, còn len lén hôn nàng nha."

Hà Tứ Hải: (╬ ̄皿 ̄)

"Vậy có bạn nhỏ nào yêu thích con hay không?" Hà Tứ Hải lại cẩn thận hỏi.

"Đương nhiên là có." Đào Tử lập tức nói.

"Vậy bọn họ… bọn họ..."

"Được rồi, anh vào nhà bếp bưng bữa sáng ra đi, chờ Đào Tử súc miệng xong chúng ta liền ăn cơm sáng." Lưu Vãn Chiếu đang chải đầu cho Đào Tử đánh gãy lời nói của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cũng phản ứng lại, mình mà phản ứng thái quá trái lại có thể khiến cho tình huống phát triển theo hướng ngược lại, chuyện vốn không có gì nói không chừng sẽ bị hắn làm ra cho có chuyện.

"Vậy được rồi, anh đi nhà bếp."

Hà Tứ Hải gật đầu đáp ứng, nhưng làm sao có khả năng thả xuống lo lắng được, trước khi đi còn cố ý để lại khẩu hình cho Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu mím môi mỉm cười gật gật đầu.

Nàng cảm thấy Hà Tứ Hải có chút phản ứng quá mức.

Đối với các bạn nhỏ trong nhà trẻ mà nói, yêu thích cũng chỉ đơn thuần là yêu thích, nào có quá nhiều tâm tư.

Chờ Hà Tứ Hải bưng bữa sáng ra từ trong phòng bếp, Lưu Vãn Chiếu lắc lắc đầu với hắn.

Hà Tứ Hải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lưu Vãn Chiếu cảm thấy có chút buồn cười.

Bây giờ đã phòng thủ nghiêm ngặt như vậy rồi, lớn rồi không biết sẽ như thế nào nữa.

"Ba ba, ăn sáng xong, chúng ta muốn đi nhà trẻ sao?" Trong bữa sáng, Đào Tử hỏi.

"Không đi."

"Tại sao vậy, đã không mưa nữa rồi nha."

"Bởi vì nước làm ngập đường rồi." Hà Tứ Hải nói.

Chất lượng của con đường dọc bờ hồ không được tốt, mưa hơi lớn một chút liền có thể ngập đến mặt đường, huống hồ là mưa liên tiếp một tuần, mặt đường tích nước rất sâu.

"Vậy nước lúc nào mới có thể rút đi đây?"

Lưu Vãn Chiếu ngồi ở nhà cũng rất tẻ nhạt, muốn đi công ty nhìn một chút.

"Cũng sắp rồi, người ta nói hai ngày nay sẽ mở ngăn thoát lũ." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy thì tốt."

"Nếu như em thật sự cảm thấy phát chán, có thể lái xe qua đường Hoài Ninh, nhưng mà cần phải đi đường vòng nhiều." Hà Tứ Hải thấy dáng vẻ này của nàng liền đưa ra đề nghị.

"Không có chuyện gì, cũng không vội hai ngày này, nhưng mà hai ngày này anh không có chuyện gì chứ? Ở nhà cùng em là được."

"Không có chuyện gì."

"Vậy thì thật là tốt, ngày hôm nay cùng em quản lý sân một hồi."

"Quản lý sân?"

Hà Tứ Hải nhìn về phía sân, cảm thấy rất tốt, không cần quản lý gì cả.

"Mẹ của Uyển Uyển cho em một ít hoa, ngày hôm nay mưa tạnh rồi, rất thích hợp để gieo trồng."

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, hiện tại bùn đất ướt át, chính là thời cơ tốt, nhưng mà tiền đề là phía sau không mưa nữa, nếu không hạt giống rất có thể sẽ nát ở trong đất.

Giống như đoán được Hà Tứ Hải đang suy nghĩ gì, Lưu Vãn Chiếu lại nói: "Sau đó hẳn là sẽ không mưa nữa đâu, lần này mưa to chủ yếu là bởi vì chịu ảnh hưởng của bão."

"Bão?" Đào Tử đang ăn cơm sàng nghe vậy thì rất tò mò, bão là ngọn gió nào?

Nàng đang chuẩn bị hỏi, thì nghe Huyên Huyên bên ngoài hô to Đào Tử.

Đào Tử để chén đũa xuống, chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Hà Tứ Hải đè lại.

"Ăn cơm trước đi, con không cần đi, Huyên Huyên tự vào được."

Quả nhiên, lời vừa mới vừa dứt, Huyên Huyên đã chạy vào từ bên ngoài.

"Đào…"

Huyên Huyên hào hứng vừa muốn gọi Đào Tử, liền nhìn thấy chị gái đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của nàng không đúng cho lắm.

Trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút, nàng sáng sớm vừa qua đây, thật giống như không có chọc chị tức giận nha.

Sau đó nàng nhìn thấy chị gái đang nhìn vào chân của mình, cúi đầu vừa nhìn…

Chỉ thấy trên sàn nhà trắng tinh bị nàng dẫm lên tạo thành từng dấu chân nhỏ.

Trước đó trời mưa, đều là Uyển Uyển trực tiếp mang nàng tới, lần này bản thân nàng chạy tới từ bên cạnh, chạy qua sân, khó tránh khỏi đạp phải nước bùn.

"Hì hì, chị, em không phải là cố ý, chị sẽ tha thứ em có đúng hay không?"

"Em cảm thấy thế nào?"

"Em cảm thấy chị sẽ, bởi vì chị là chị gái tốt nhất, em yêu chị, chị cũng yêu em có đúng hay không?"

Nhìn dáng vẻ lấy lòng của nàng, Lưu Vãn Chiếu thực sự không nhịn được mà "Xì xì" một tiếng rồi nở nụ cười.

Huyên Huyên thấy thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng tay nhỏ lau trán mình một cái.

Lưu Vãn Chiếu: …

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment