Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1396 - Chương 1396: Buổi Sáng.

Chương 1396: Buổi Sáng. Chương 1396: Buổi Sáng.

Huyên Huyên đổi một đôi dép của Đào Tử, đi về phía bàn ăn, sau đó bò lên trên ghế, ngoan ngoãn nhìn Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu làm sao không biết ý của nàng, liền hỏi: "Ở nhà chưa ăn sáng sao?"

"Ăn rồi."

"Ăn rồi còn muốn ăn nữa?"

Tuy Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là đứng dậy chuẩn bị vào nhà bếp lấy chén đũa cho nàng.

"Sáng sớm ăn rồi thì buổi trưa còn phải ăn nữa, buổi trưa ăn buổi tối còn muốn ăn nữa, buổi tối ăn… Có lúc buổi tối ăn rồi nhưng buổi tối còn muốn ăn nữa."

Nhóc con nói một tràng.

"Em đúng là mỗi ngày không phải đang ăn thì chính là đang ở trên đường đi ăn, mỗi ngày đều tuần hoàn như vậy." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

"Bà nội nói, người sống chính là vì ăn và mặc." Huyên Huyên nói năng hùng hồn.

"Nói như vậy cũng không sai."

Hà Tứ Hải tán thành cách nói như vậy, người sống một đời, thực ra làm việc đơn giản chính là vì hai chuyện này, lần lượt chính là vì có thể ăn, có thể mặc.

Thấy ông chủ tán thành cách nói của mình, Huyên Huyên có vẻ rất là hài lòng.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu đã lấy bát đũa ra giúp nàng, nàng ăn vô cùng hùng hồn...

"Mẹ bảo hôm nay chúng ta không cần đi nhà trẻ." Nàng vừa ăn vừa nói.

"Chị biết."

"Mẹ còn nói, nàng nấu canh gà, bảo mọi người buổi trưa không cần nấu cơm, đi về nhà ăn."

"Vậy sao? Buổi trưa mẹ còn nấu món ngon gì nữa?"

Tuy rằng hai nhà là hàng xóm, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu cũng không thường xuyên về nhà ăn cơm.

Trái lại là Huyên Huyên, trên căn bản mỗi ngày đều ăn cơm ở đây.

"Đào Tử, lát nữa chúng ta cùng đi tìm Uyển Uyển chơi đi." Huyên Huyên quay đầu lại nói với Đào Tử đang ăn sáng.

Mấy ngày nay, các nàng nếu không phải chơi ở nhà Huyên Huyên thì chính là ở trong nhà của Đào Tử, còn chưa có đến nhà của Uyển Uyển chơi đùa đây.

"Không được, ngày hôm nay hai người các em cùng trồng hoa với chị." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

Huyên Huyên nghe vậy có chút giật mình, nói: "Chị, em còn là trẻ nhỏ."

"Trẻ nhỏ thì làm sao rồi? Trẻ nhỏ thì có thể chỉ biết ăn cơm mà không làm việc sao? Lại nói, chờ đóa hoa mình tự trồng nở ra bông hoa xinh đẹp, chẳng lẽ em không cảm thấy rất có cảm giác thành công sao?"

"Không cảm thấy."

Lưu Vãn Chiếu: (* ̄︿ ̄)

"Hơn nữa chị để ông chủ phất tay một cái là được rồi nha, vì sao còn muốn tự mình trồng, chị là đứa ngốc sao?"

Khá lắm, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, vừa mới còn đang xin tha, đảo mắt liền quên.

"Chị là người lớn rồi, làm sao có thể là đứa ngốc nhỏ được chứ, chị thấy em là đứa ngốc nhỏ mới đúng." Lưu Vãn Chiếu trầm mặt nói.

Huyên Huyên vùi đầu ăn uống thỏa thuê căn bản là không chú ý tới.

Nàng nghe vậy thì trực tiếp nói: "Đó chính là tên ngốc lớn, ha ha…"

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Lưu Vãn Chiếu, nụ cười trên môi lập tức vụt tắt.

Sau đó nhỏ giọng nói rằng: "Em là đứa ngốc nhỏ, chị thông minh lớn nha."

Nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương kia của nàng, Lưu Vãn Chiếu đúng là vừa bực mình vừa buồn cười.

"Được rồi, nhanh chóng ăn cơm đi, đừng nói chuyện nữa." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy còn muốn trồng hoa không?"

"Đương nhiên là muốn, có một số chuyện nên tự làm mới có ý nghĩa. Hơn nữa, Uyển Uyển ngày hôm nay cũng ở nhà trồng hoa với mẹ của nàng, cho nên các em có đi tìm nàng thì cũng là trồng hoa mà thôi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Chu Ngọc Quyên đã nói chuyện này qua wechat với nàng.

"Đào Tử…"

Huyên Huyên nghe vậy thì nhìn về phía Đào Tử bên cạnh, xem ra nhóc lười này thật sự là không muốn làm gì.

Nhưng mà Đào Tử lại thờ ơ nói: "Ba ba, chúng ta trồng chút dưa hấu đi, như vậy chờ khi trời nóng, chúng ta sẽ có dưa hấu lớn để ăn."

Nàng đến bây giờ còn ghi nhớ dưa hấu của nhà bác hai Hà Mãn Thương.

Nhưng mà nói đến dưa hấu, Hà Tứ Hải lại nhớ đến một chuyện.

Rất nhiều nhà trong thôn đều trồng dưa hấu, lại không tìm được nguồn tiêu thụ, bình thường đều là tự mình kéo ra ngoài bán lẻ ở trên đường, cuối cùng phần lớn đều sẽ hư nát ở trong đất.

Nói như thế nào hắn cũng là người lớn lên từ thôn Hà gia, phải nghĩ chút biện pháp giúp bọn họ mới được.

"Ba ba…" Thấy Hà Tứ Hải không trả lời, Đào Tử lại gọi một tiếng.

"Có thể trồng, thế nhưng không thể trồng quá nhiều, như vậy. Con bảo dì… mẹ con vẽ một khu vực nhỏ cho con đi."

Hà Tứ Hải cũng quen với cách nói dì Lưu rồi, nhất thời khó có thể đổi giọng.

Đào Tử nghe vậy thì nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu với vẻ mặt chờ mong.

"Được nha, nhưng mà không có hạt giống dưa, chúng ta phải đi mua mới được." Lưu Vãn Chiếu nói.

Trên thực tế ngay cả Lưu Vãn Chiếu cũng không biết, trồng dưa hấu không chỉ đơn giản là vùi hạt giống vào trong đất liền được.

Đầu tiên là phải bón phân, còn phải ươm hạt giống dưa…, nói chung là rất rườm rà, sau đó mới có thể ăn dưa.

Nhưng mà có một số việc, quá trình quan trọng hơn so với kết quả, nếu như Đào Tử muốn trồng vậy thì cứ trồng, có thể có thu hoạch hay không thực ra cũng không quan trọng như vậy.

"Các con giúp đỡ trồng hoa trước, đợi lát nữa xem Uyển Uyển có đến hay không, nếu như nàng lại đây thì ba và nàng sẽ đi một chuyến." Hà Tứ Hải nói.

"Được ạ."

Đào Tử nghe vậy thì vui sướng đáp một tiếng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment