Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1397 - Chương 1397: Buổi Sáng. (2)

Chương 1397: Buổi Sáng. (2) Chương 1397: Buổi Sáng. (2)

Huyên Huyên thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nàng thích ăn dưa hấu nhưng không thích trồng dưa hấu.

Thế nhưng có biện pháp gì, nàng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương.

"A ô ~ "

Nàng cắn một miếng bánh thịt bò trên tay.

Mình là nhóc đáng thương.

A ô ~.

Mình là đứa nhỏ đáng thương.

A ô.

Thật là thơm…

Ăn sáng xong, Lưu Vãn Chiếu mang theo công cụ, mang theo hai đứa nhóc ra cửa.

Hai đứa nhóc còn đặc biệt đội mũ che nắng đáng yêu của mình, mưa đã tạnh, trời lại nóng lên, hiện tại là buổi sáng, còn khá tốt một chút, đợi đến buổi chiều, phỏng chừng mặt đất vốn còn có chút ướt nhẹp đều sẽ khô ráo hoàn toàn.

Hà Tứ Hải thì gọi điện thoại, suy nghĩ một chút cảm thấy Phạm Hồng Ba là người thích hợp nhất. Bởi vì nhà bọn họ kinh doanh siêu thị, dưa hấu trải dài trong siêu thị nhà bọn họ, như vậy cũng sẽ không cần lo lắng vấn đề tiêu thụ nữa.

Lúc Phạm Hồng Ba nhận được điện thoại của Hà Tứ Hải thì rất là ngạc nhiên.

Hà Tứ Hải nói lại chuyện đã xảy ra xong, Phạm Hồng Ba không chút suy nghĩ đã đáp ứng một tiếng.

Dù sao bán dưa nhà ai cũng đều là bán, chỉ cần chất lượng không kém quá nhiều thì hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Cho dù kém, vậy cũng có cách bán, đó chính là bán rẻ.

Về phần có thể lỗ vốn hay không, hắn hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề này, cho dù lỗ vốn, dù cho là bỏ tiền ra hay là dưa toàn nát bét thì hắn cũng đồng ý.

Đối với hắn mà nói, bỏ chút tiền như vậy để giữ gìn mối quan hệ với Hà Tứ Hải cũng rất đáng giá.

Đương nhiên, Hà Tứ Hải cũng không phải người ngu, đương nhiên cũng rõ ràng đạo lý này.

Thế nhưng trên đời này, quan hệ vững chắc nhất chính là buộc chặt lợi ích, mà không phải là tình cảm nghĩa khí gì.

Hà Tứ Hải tuy rằng tuổi trẻ, thế nhưng lại nhìn rất thấu.

Cho nên sau khi Phạm Hồng Ba đồng ý, Hà Tứ Hải nói: "Tôi sẽ ghi nhớ việc này, coi như tôi thiếu anh một món nợ ân tình đi."

"Không, không, tôi cũng không mất mát gì trong chuyện này, việc nhỏ mà thôi." Phạm Hồng Ba ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng đã mừng đến nở hoa.

"Được rồi, trước cứ nói như vậy, tôi còn muốn liên lạc với người ở nông thôn một chút." Hà Tứ Hải nói.

Hắn nói xong liền cúp điện thoại, sau đó lại bấm gọi cho ông Tứ, việc này do ông Tứ đến thúc đẩy là tốt nhất.

"Tứ Hải?"

Rất hiển nhiên, sau khi ông Tứ nhận được điện thoại của Hà Tứ Hải thì có hơi kinh ngạc.

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại lập tức truyền đến tiếng cười sang sảng của hắn, "Sao cháu lại nhớ đến gọi điện thoại cho ông vậy?"

"Làm sao, không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho ông sao?"

"Hư đầu đi não, lại không phải bao xa, còn gọi điện thoại, còn không bằng mang Đào Tử về thăm ông một chút."

"Còn không phải do mấy ngày đầu hạ mưa nhiều sao, chờ qua mấy ngày nữa cháu sẽ mang Đào Tử còn có Vãn Chiếu cùng về thăm ông."

Nghe giọng điệu nói chuyện của ông Tứ cũng không có quá nhiều thay đổi, Hà Tứ Hải cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy được rồi, đến lúc đó nhớ gọi điện thoại trước cho ông. Ông bảo bà Tứ giết gà cho các cháu ăn."

“Được." Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, đáp ứng một tiếng.

Sau đó, hắn nói lại chuyện kia với ông Tứ.

Sau khi ông Tứ không khỏi cảm thấy vui mừng. Đây chính là chuyện tốt, tuy rằng hắn không trồng dưa, thế nhưng có thể làm chút chuyện vì người trong thôn, hắn vẫn là đồng ý.

"Ông Tứ, ông lớn tuổi rồi, việc này có thể giao cho bác hai Hà Mãn Thương, trước đó hắn thường xuyên mời Đào Tử và bà nội ăn dưa hấu, đều còn chưa cảm ơn hắn đây." Hà Tứ Hải nói.

Ông Tứ cũng là người thông minh, nghe vậy đương nhiên rõ ràng Hà Tứ Hải là có ý gì.

Người thu mua dưa đến trong thôn cũng không thể đi thu từng nhà được, như vậy hiệu suất quá chậm, cho nên khẳng định cần một người thu dưa lại trước, sau đó cùng đưa lên xe trong một lần.

Qua một tay, nhất định sẽ có lợi ích.

Trong này còn có rất nhiều chi tiết nhỏ, ví dụ như giá cả… phía sau còn cần chậm rãi nghiên cứu.

Nhưng mà có thể thúc đẩy việc này trước.

"Hia hia hia… Mẹ, chúng ta ra ngoài sân đi, con nói cho mẹ biết nha, con rất tuyệt đó."

Uyển Uyển đội mũ lưỡi trai, vung vẩy xẻng nhỏ, bày ra dáng vẻ phải làm một vố lớn mới được.

"Sắp xong rồi." Bản thân Chu Ngọc Quyên cũng muốn thu thập một hồi.

Thế là Uyển Uyển đứng chờ ở bên cạnh, sau đó nhìn thấy Lâm Kiến Xuân và Lâm Trạch Vũ chuẩn bị ra ngoài.

Thế là nàng tò mò hỏi: "Ba và em trai cũng làm việc với bọn con sao?"

"Không được, ba phải đi làm." Lâm Kiến Xuân sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Đi làm sao? Vậy ba phải cẩn thận nha, mẹ nói đường bị nước chìm rồi. Hai người nhớ cẩn thận không nên để rơi vào trong nước đó."

"Cảm ơn con đã quan tâm, nhưng mà xe của ba không đi dọc theo đường sông, sẽ đi vòng qua." Lâm Kiến Xuân sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Há, nha…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment