Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1398 - Chương 1398: Buổi Sáng (3)

Chương 1398: Buổi Sáng (3) Chương 1398: Buổi Sáng (3)

Uyển Uyển nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt yên tâm rồi, chọc cho Lâm Kiến Xuân và Lâm Trạch Vũ bật cười.

"Được rồi, bọn ba đi đây."

Lâm Kiến Xuân và Lâm Trạch Vũ đi ra ngoài sân, tài xế Tiểu Đỗ đã lái xe chờ ở cửa rồi.

Chờ lúc sắp tới cửa, Lâm Kiến Xuân quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Liền thấy Uyển Uyển vẫn đang vẫy tay nói tạm biệt với bọn họ, tuy rằng không thấy rõ gương mặt nhỏ của nàng, thế nhưng Lâm Kiến Xuân có thể tưởng tượng ra gương mặt tươi cười hia hia kia của nàng.

Thế là Lâm Kiến Xuân quay đầu lại nói với con trai: "Con đi làm một mình đi, ba ngày hôm nay sẽ không đi nữa."

"Ồ, vì sao?" Lâm Trạch Vũ kinh ngạc hỏi.

"Bồi Uyển Uyển ở nhà trồng hoa." Lâm Kiến ra nói xong, trực tiếp bước lớn đi trở về.

Lâm Trạch Vũ: …

Chuyện gì đang xảy ra thế này, đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn vừa nói thầm vừa đi ra ngoài sân, chỉ có thể một thân một mình đi làm.

"Ba ba, tại sao ba lại trở về rồi?"

"Đúng, tại sao lại trở về rồi, quên đồ gì sao?" Chu Ngọc Quyên cũng kỳ quái hỏi.

"Ngày hôm nay không đi làm nữa, ở nhà trồng hoa cùng Uyển Uyển có được hay không?" Lâm Kiến Xuân ngồi xổm xuống hỏi.

"Được… hia hia…" Uyển Uyển cười vui vẻ.

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì không nói gì, tiếp nhận túi công văn trên tay Lâm Kiến Xuân, sau đó lại lấy một đôi bao tay cho hắn.

"Con cũng có nha." Uyển Uyển giơ cánh tay nhỏ của mình lên, cao hứng nói.

Trên cánh tay của nàng trùm đôi găng tay vịt vàng nhỏ, vô cùng đáng yêu.

"Đi, chúng ta đi trồng hoa." Lâm Kiến Xuân kéo nàng đi ra ngoài cửa.

Chu Ngọc Quyên theo ở phía sau, mỉm cười nhìn hai cha con.

"Con nói cho ba biết, con rất biết trồng hoa nha, hoa sau khi trồng nhất định sẽ nở rộ vô cùng đẹp đẽ."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, không tin thì ba hỏi mẹ xem." Uyển Uyển bày ra dáng vẻ vô cùng tự tin.

"Vậy con nhớ dạy cho ba ba nha, bởi vì ba không biết trồng hoa." Lâm Kiến Xuân nói.

"Được nha, ba rất thông minh, nhất định chẳng mấy chốc sẽ học được thôi." Uyển Uyển nói.

"Làm sao con biết ba thông minh?" Lâm Kiến Xuân cười hỏi.

"Bởi vì ba có một đứa con thông minh nha, hia hia hia…"

Lâm Kiến Xuân đầu tiên là sửng sốt một chút, còn không phản ứng lại, sau đó bắt đầu cười ha hả.

Chu Ngọc Quyên theo ở phía sau cũng không nhịn được mà bật cười.

Chu Ngọc Quyên rất có kinh nghiệm, mang theo ba cái ghế nhỏ ra, như vậy sẽ có thể ngồi. Nếu như mà ngồi xổm thì bọn họ chẳng mấy chốc sẽ không chịu được mất.

Tình huống ở trong sân nhà của Hà Tứ Hải bây giờ cũng tương tự như thế.

Lưu Vãn Chiếu ngồi xổm một hồi, liền cảm giác nhức eo đau lưng, không thể không đứng lên.

Mà hai đứa nhóc, bởi vì người nhỏ nên có đỡ hơn một chút, thế nhưng thời gian dài thì đùi cũng tê cứng.

Hơn nữa hai người bọn họ hoàn toàn xem đây như là trò chơi, đào một cái hố ở bên này một cái động ở bên kia, không bao lâu sau đã biến tấm thảm cỏ trở nên loang lổ, khiến cho Lưu Vãn Chiếu đều có chút hối hận vì đã bảo các nàng đến giúp đỡ. Nàng có loại cảm giác càng giúp lại càng thêm bận bịu.

Buổi sáng vốn dĩ tràn đầy phấn khởi, hiện tại đã hoàn toàn không còn nữa rồi.

Nhưng mà nàng không thể từ bỏ như vậy được, sẽ làm tấm gương xấu cho hai đứa nhỏ.

"Chị, em mệt mỏi quá nha, em có thể về nhà uống nước không?" Huyên Huyên lè lưỡi hỏi.

Nhìn đầu nàng đầy mồ hôi và vết bẩn, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Lưu Vãn Chiếu cũng cảm thấy thương tiếc.

"Được, em trở lại uống nước đi, vừa vặn nhìn xem ông chủ của em đã hết bận hay chưa. Nếu như hắn hết bận rồi thì bảo hắn qua đây giúp đỡ."

Nàng vừa mới dứt lời, Huyên Huyên đã xông vào trong nhà, thực sự là quá nóng rồi, nàng sắp bị phơi thành cá khô nhỏ rồi.

"Chờ em với." Đào Tử đuổi theo ở phía sau.

Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngồi xổm người xuống rồi vùi đầu tiếp tục.

Nhưng mà chỉ chốc lát sau, nàng bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng nàng, một cỗ ý mát mẻ lan tràn toàn thân, khô nóng trên người đều bị diệt hết.

Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại, quả nhiên liền thấy Hà Tứ Hải đang đứng ở sau lưng nàng.

"Uống nước đi." Hà Tứ Hải đưa cho nàng một cái cốc rồi nói.

Lưu Vãn Chiếu cũng không khách sáo, nhận lấy rồi uống ừng ực.

Sau đó thở phào một hơi, nói: "Không nghĩ tới trồng hoa lại mệt người như thế."

Nàng vốn tưởng rằng đây là một chuyện rất thích ý mà lại lãng mạn.

"Chỉ cần là làm việc thì nào có chuyện gì mà không khổ cực, em sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, chuyện con lại để anh làm choi." Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó hắn đi về phía gốc cây lớn trong góc kia.

Cành cây to, lá rậm rạp, xanh um tươi tốt, dáng vẻ cực đẹp, đi tới dưới cây lập tức cảm nhận được một cỗ mát mẻ.

Hà Tứ Hải vỗ nhẹ thân cây, lá cây dường như có sự sống, nhẹ nhàng đung đưa, mỗi một chiếc lá dường như đều phóng ra một tia thần quang, một tia mát mẻ bao phủ toàn bộ sân.

Trên bầu trời tuy rằng vẫn còn ánh mắt trời nóng gắt, nhưng lại không cảm nhận được một tia nóng bức nào.

Uyển Uyển đang đào hố giúp mẹ như cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn về phía cây thần.

"Làm sao thế?"

"Hia hia … Con đang nhìn gió."

"Gió sao?"

Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trên mặt có một tia nghi hoặc, có gió sao?

Không thấy gió, chỉ nhìn thấy ánh mặt trời nắng gắt và từng đoá từng đoá mây trắng.

Ồ, đóa mây trắng kia rất giống với gương mặt của con gái.

Càng nhìn càng giống, Lâm Kiến Xuân không khỏi mà cảm thấy vui vẻ.

Uyển Uyển có chút không hiểu mà nhìn về phía mẹ.

Chu Ngọc Quyên nhún nhún vai với, sau đó nhỏ giọng nói: "Có lẽ hắn là một đứa ngốc nhỏ."

"Hia hia hia…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment