Bởi vì có Hà Tứ Hải giúp đỡ, Lưu Vãn Chiếu cuối cùng cũng ung dung hơn một chút. Về phần Đào Tử và Huyên Huyên thì đã không biết chạy đi đâu rồi, nói là đi uống nước, trở về phòng cũng không đi ra nữa.
Đương nhiên Lưu Vãn Chiếu cũng không gọi các nàng, tuy rằng không giúp đỡ bận bịu bao nhiêu, thế nhưng cũng làm lâu như vậy rồi, đã đủ đối với độ tuổi của các nàng rồi. Lại nói vốn, nàng cũng không muốn để các nàng làm, chỉ là rèn luyện ý thức làm việc của các nàng một chút mà thôi.
Nhưng mà chờ hết bận trở lại trong phòng, thấy hai đứa nhóc tựa ở trên ghế sopha, ngồi điều hòa, ăn đồ ăn, xem tivi, thích ý mà lúc lắc chân nhỏ, Lưu Vãn Chiếu lại có chút tức rồi.
"Khụ khụ… trời thật là nóng." Lưu Vãn Chiếu cố ý lớn tiếng nói.
Sau đó nàng cầm lấy chén nước trên bàn, uống một ngụm lớn.
Đào Tử không hề có cảm giác, vẫn chìm đắm ở bên trong phim hoạt hình.
Mà Huyên Huyên nghe vậy thì có chỗ cảnh giác, lập tức dời ánh mắt khỏi tivi, có chút nghi ngờ mà nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
Nhưng mà thấy Lưu Vãn Chiếu uống nước, không có một chút khác thường nào, không khỏi mà thở phào một cái, quay đầu lại chuẩn bị tiếp tục xem ti vi.
Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu thả cốc xuống, nói: "Tứ Hải, em đi tắm."
"Được." Hà Tứ Hải gật đầu cười, nhìn nàng.
Thế là Lưu Vãn Chiếu đi giày, lạch cạch, lạch cạch đi lên lầu, chuẩn bị cầm đồ thay đi tắm...
Chuyện này vốn không có gì, nhưng mà tiếng bước chân của nàng quá lớn, đặc biệt là tiếng gót giày đánh vào mặt đất.
Đào Tử đại khái là cảm thấy ầm ĩ, có chút kỳ quái mà nhìn Lưu Vãn Chiếu một cái, sau đó lại xem ti vi.
Mà Huyên Huyên cũng đã nhận ra được chỗ không đúng rồi.
Chân ngắn nhỏ không ngừng mà hướng xuống đất, cái mông nhỏ không ngừng mà hướng về phía trước, nhanh chóng nhảy xuống từ trên ghế sô pha.
Về phần tại sao lại không cần tay, bởi vì trên tay nàng còn bưng một đĩa salad trái cây.
Xuống sô pha, nàng lập tức đuổi theo Lưu Vãn Chiếu.
"Chị gái."
"Sao thế…" Lưu Vãn Chiếu xoay người lại, "Dữ dằn" hỏi.
"Chị cực khổ rồi, hì hì…"
"Không khổ cực, không phải có các em giúp đỡ rồi sao? Chị làm sao sẽ khổ cực được?" Lưu Vãn Chiếu cười nói.
Huyên Huyên nghe vậy thì có chút ngượng ngùng mà nở nụ cười, nàng chỉ lo chơi, nào có làm gì.
"Chị, cho chị ăn trái cây." Nàng giơ đĩa salad trái cây lên cao.
"Chị không ăn."
"Ăn chút đi, ăn nhiều trái cây, tốt cho da, người xinh đẹp, ung dung thoải mái hơn nhiều."
Lưu Vãn Chiếu: …
Nửa câu đầu vẫn được, nửa câu sau là cái quỷ gì, cái gì gọi là tốt hơn nhiều.
Không muốn phản ứng đến nàng nữa, xoay người chuẩn bị tiếp tục lên lầu.
Nhưng mà nhóc con lại giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính tới, nói: "Chị, chị không nên tức giận có được hay không."
"Chị không hề tức giận."
"Chị có."
"Chị tức giận chỗ nào rồi."
"Chị không tức giận, vì sao mặt lại như vậy?" Huyên Huyên nói xong, trợn mắt lên, kéo dài mặt, học theo dáng vẻ của Lưu Vãn Chiếu.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, Lưu Vãn Chiếu thực sự nhịn không được mà bắt đầu cười ha hả.
"Chị, chị không tức giận đúng không?" Huyên Huyên hài lòng hỏi.
"Chị không tức giận, chị đi xem phim hoạt hình đi thôi, chị muốn tắm."
Lưu Vãn Chiếu nói xong liền đi lên lầu.
Huyên Huyên thở phào một hơi, sờ sờ bộ ngực mình, thực sự là quá khó rồi.
Còn nói không tức giận, tên lừa gạt, lừa đứa nhỏ.
Nhưng mà nàng bỗng nhiên nhận ra được không đúng, bởi vì không còn tiếng bước chân nữa. Nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy chị gái đang đứng ở trên cầu thang xoay người lại nhìn nàng.
"Em làm gì thế?" Lưu Vãn Chiếu tựa như cười mà không phải cười hỏi.
"Em… Em ăn có chút no."
Huyên Huyên còn không buông tay nhỏ ra, vội vàng lại để ở trước ngực.
Lưu Vãn Chiếu cũng không chọc thủng nàng, chỉ là cười nói: "Vậy thì ăn ít một chút."
Nói xong nàng xoay người đi lên lầu, lần này là đi thật.
Huyên Huyên lúc này mới yên lòng, bưng salad trái cây xoay người lại, thấy Hà Tứ Hải đang nhìn nàng.
Thế là bưng đĩa đi tới.
Nàng để đĩa lên bàn, sau đó cong mông nhỏ bò lên trên ghế, ngồi ở đối diện Hà Tứ Hải rồi thở dài thật sâu.
"Em đây là làm sao rồi?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.
"Chị gái quá khó dỗ rồi." Huyên Huyên nói với mặt bất đắc dĩ.
Sau đó lấy một miếng trái cây bỏ vào trong miệng, tự an ủi mình.
"Vì sao em lại muốn dỗ? Em là em gái, nàng hẳn phải là dỗ em mới đúng." Hà Tứ Hải cười nói.
Huyên Huyên nghe vậy thì sửng sốt, gãi đầu một cái, đúng vậy, nàng là em gái, chị gái hẳn nên nhường em gái mới đúng.
Nhưng mà rất nhanh, nàng liền xụi lơ thành một đoàn, bất đắc dĩ nói: "Chị gái của em không giống với những người khác."
"Có cái gì không giống nhau?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.
"Nàng là chị gái của em."
Hà Tứ Hải: …
Lý do này vẫn đúng là khiến cho người ta không thể phản bác.
"Nếu như vậy, nàng không dỗ em thì em cũng đừng dỗ nàng."
"Không được."
"Vì sao lại không được?"
"Bởi vì em yêu nàng nha."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng vô cùng cảm động.
"Chị của em cũng rất yêu em đó."
"Em biết nha." Huyên Huyên nói với vẻ đương nhiên.
"Khi còn bé, mấy đứa trẻ lớn cướp đồ và đánh nhau với em, chị gái đều đi đoạt lại giúp cho em."
"Vậy sao? Vậy chị của em đúng là thật giỏi."
Hà Tứ Hải còn không biết có việc này đấy, có lẽ bản thân Lưu Vãn Chiếu cũng quên rồi, không nghĩ tới nhóc này còn nhớ ở trong lòng.
"Sau đó, hai chúng em cùng bị đứa nhỏ lớn đánh một trận, máy xay gió cũng bị làm hỏng rồi, hì hì…"
Nhóc con nói xong cũng không khổ sở, còn ở chỗ này cười ngây ngô.
"Bị đánh còn cao hứng như thế?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
"Đều đánh chị gái, em chỉ bị đánh một cái, chị gái ôm em vào trong ngực, không đánh tới em được, chị gái đối với em rất tốt. Sau đó ba ba đi tìm cha hắn, cha hắn đánh cho hắn khóc oa oa, cha hắn còn mua kẹo ngon cho chúng em…"
Được rồi, khó trách lại khắc sâu ấn tượng, chính là bởi vì kẹo ngon cho nên đã làm cho nàng khó quên.
"Em rất tuyệt, chị gái của em cũng rất tuyệt." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng nói.
"Ba ba cũng nói như vậy nha." Huyên Huyên vui vẻ vung bàn chân nhỏ.
Lúc này, Lưu Vãn Chiếu đi xuống từ trên lầu, thấy hai người ngồi ở chỗ đó nói chuyện, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi: "Các người đang nói cái gì thế?"
Hà Tứ Hải không trả lời nàng, mà là nói với Huyên Huyên: "Đi xem ti vi cùng với Đào Tử đi."
"Được." Huyên Huyên trượt xuống từ trên ghế, bưng Salad, đi về phía sô pha.
"Lại xem một tập, không thể xem nữa." Lúc đi ngang qua bên người Lưu Vãn Chiếu, Lưu Vãn Chiếu dặn dò.
"Chị đúng là làm mất hứng." Huyên Huyên bất mãn nói thầm.
“Em nói cái gì?" Lưu Vãn Chiếu nhíu mày.
Huyên Huyên cất bước liền chạy.
"Cẩn thận ngã chổng vó."
Trong tay nàng còn bưng đĩa, Lưu Vãn Chiếu không khỏi lo lắng.
"Được rồi, kệ nàng đi thôi, em không phải hỏi bọn anh đang nói cái gì sao? Anh nói cho em nghe."
Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, Lưu Vãn Chiếu cũng cảm thấy tò mò, ngồi xuống ở chỗ vừa nãy của Huyên Huyên.
Hà Tứ Hải nói lại chuyện mà Huyên Huyên vừa nói cho Lưu Vãn Chiếu nghe.
Lưu Vãn Chiếu nghe xong cũng vô cùng cảm động.
"Cho nên nha, sau này em đối với nàng tốt một chút, không nên luôn bắt nạt nàng." Cuối cùng Hà Tứ Hải nói.
"Em nào có bắt nạt nàng? Em rất yêu nàng, đối với nàng rất tốt." Lưu Vãn Chiếu trợn mắt lên, bày ra vẻ vô tội.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rơi đĩa lạch cạch.
Quả nhiên Huyên Huyên ngã chổng vó đúng như Lưu Vãn Chiếu đoán rồi.
Lưu Vãn Chiếu vội vàng đi lên trước đỡ Huyên Huyên lên.
Nhìn thấy đĩa vỡ nát trên đất, nàng căng thẳng đánh giá Huyên Huyên rồi hỏi: "Ngã trúng chỗ nào rồi? Có bị đâm vào tay hay không?"
"Hì hì… Không có…"
"Em còn cười?"
Lưu Vãn Chiếu đưa tay gãi mấy cái ở trên mông nhỏ của nàng.
Hà Tứ Hải nhìn thấy tình cảnh này, khóe miệng cũng nở nụ cười.
------
Dịch: MBMH Translate