"Mẹ, chúng ta không cần tưới nước cho hoa sao?" Uyển Uyển hỏi với vẻ mặt đầy chờ mong.
"Không cần, trời vừa mưa lớn như vậy, bùn đất còn rất ướt át, tạm thời không cần tưới nước."
"Ồ ~ "
Uyển Uyển nghe vậy có hơi thất vọng, nàng còn muốn dùng vòi hoa sen tưới nước đây.
Mẹ mua cho nàng vòi hoa sen nhỏ, nàng còn chưa dùng lần nào cả.
Nhìn con gái thất vọng, Chu Ngọc Quyên cười nói: "Nhưng mà, con có thể đi tưới nước cho cỏ nhỏ bên kia, thời tiết ngày hôm nay quá nóng rồi, chúng nó cần bổ sung một ít nước, nhưng mà không cần quá nhiều nha."
"Vâng ạ."
Uyển Uyển nghe vậy thì vui vẻ chạy lấy vòi hoa sen nhỏ của nàng.
Lâm Kiến Xuân đi cùng để giúp đỡ nàng.
Sợ rót quá nhiều nàng cầm không nổi, cho nên chỉ rót một phần ba.
Chuyện này khiến cho nhóc con không hài lòng.
"Vì sao không rót nhiều một chút?"
"Ba là sợ con cầm không nổi."
"Con có thể dịch chuyển được, con siêu giỏi."
Uyển Uyển bảy ra một tư thế vận động hoàn mỹ…
"Vậy được rồi, ba lại rót thêm cho con một chút." Lâm Kiến Xuân có chút buồn cười nói.
"Được nha, lại rót một chút, lại rót một chút…" Nhóc con rướn cổ lên, không ngừng mà giục.
Lâm Kiến Xuân rất là bất đắc dĩ, thế là trực tiếp rót tràn đầy một bình cho nàng, sau đó để dưới đất, cho bản thân nàng cầm.
Nhóc con hào hứng đưa tay xách một hồi, không nhấc lên nổi.
Lại xách một hồi, vẫn là không nhấc lên nổi.
Nhóc con có chút mơ hồ rồi, ngẩng đầu nhìn về phía ba ba.
Ba ba đang cúi đầu, tựa như cười mà không phải cười mà nhìn nàng.
"Hia hia hia… Là hơi nhiều rồi." Uyển Uyển cười ngây ngốc.
"Đương nhiên rồi, còn gào?" Lâm Kiến Xuân có chút buồn cười nói.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lâm Kiến Xuân vẫn đổ đi hai phần ba cho nàng.
"Hiện tại thử xem."
Uyển Uyển nghe vậy đưa tay đi cầm, lần này đã có thể cầm lên một cách nhẹ nhàng.
Thế là nàng rất hài lòng, vỗ vỗ đùi Lâm Kiến Xuân, nói: "Không tệ nha."
Sau đó liền hào hứng đi tưới nước cho cỏ nhỏ.
"Cỏ nhỏ, cỏ nhỏ, uống nước lớn lên…"
Nàng vừa đi vừa tung tăng, Lâm Kiến Xuân giúp nàng rót năm, sáu lần. Nàng vui vẻ đến mức không biết nên như thế nào cho phải.
Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh cũng không khỏi không cảm khái một câu niềm vui của trẻ nhỏ thực sự là đơn giản.
Một mảnh cỏ nhỏ được nàng tưới nước trong thoáng chốc, nàng xoa eo, mang theo vòi hoa sen, cảm giác đời người viên mãn rồi.
"Hia hia …"
"Uyển Uyển rửa tay đi rồi vào ăn trái cây."
Chu Ngọc Quyên gọi nàng, đánh gãy tâm tình đang bay bổng của nàng.
"Đi thôi, chúng ta về nhà ăn trái cây."
Lúc đi ngang qua bên người Lâm Kiến Xuân, Uyển Uyển kéo tay của hắn.
"Ba ba, chúng ta về nhà ăn trái cây."
"Được, ngày hôm nay có phải là rất vui vẻ hay không."
"Đúng rồi, con rất vui vẻ."
"Yu thích trồng hoa như thế sao?"
"Còn có ba mẹ nữa."
Uyển Uyển toét miệng cười hia hia.
Nhìn nụ cười trên mặt con gái, trong lòng Lâm Kiến Xuân không khỏi có chút tự trách.
Mỗi ngày hắn bận bịu công việc để làm cái gì? Vì kiếm tiền? Kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì đây, còn không bằng ở nhà cùng con gái nhiều hơn một chút.
Cho nên hắn quyết định sau này sẽ dành nhiều chút thời gian ở nhà cùng con gái.
Suy nghĩ của hắn rất tốt, nhưng mà con gái không nhất định sẽ ở nhà cùng hắn nha...
Chờ về đến nhà, Uyển Uyển uống một chút nước, lại ăn một chút trái cây, nhóc con liền bắt đầu cảm thấy phát chán rồi.
Thế là nàng hỏi Chu Ngọc Quyên: "Mẹ, con có thể đi tìm Đào Tử và Huyên Huyên chơi không?"
"Được thì được, thế nhưng sắp ăn cơm trưa rồi."
"Con có thể ăn cùng Đào Tử và Huyên Huyên."
"Thế nhưng ba ba con hi vọng con ở nhà cùng ba nha." Chu Ngọc Quyên nhỏ giọng nói ở bên tai nàng.
"Thật sao?" Uyển Uyển trợn mắt lên, một mặt kinh ngạc hỏi.
Đương nhiên càng nhiều hơn chính là cao hứng.
"Đương nhiên là thật rồi."
"Vậy sao ba không có nói với con nha."
"Ba là người lớn, phỏng chừng là có chút ngượng ngùng đi."
"Há, mẹ nói đúng, người lớn đều không quá thành thực." Uyển Uyển nói như thật sự có chuyện đó vậy.
Chu Ngọc Quyên nghe vậy lại nở nụ cười, nhóc con tuy rằng ngây thơ nhưng câu nói này lại không sai, người lớn đều không thành thực.
"Cho nên, con còn muốn đi tìm Đào Tử và Huyên Huyên nữa không?"
"Ai, thực sự là hết cách rồi, con không đi nữa, ở nhà bồi ba ba đi."
Nhóc con giơ hai tay lên bầu trời, híp mắt, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chọc cho Chu Ngọc Quyên bắt đầu cười ha hả.
"Các người đang nói cái gì thế, nói cho ba một chút, cũng để cho ba cao hứng một chút."
Chu Ngọc Quyên nháy mắt với Uyển Uyển một cái, sau đó nói: "Không nói cho anh."
"Đúng, không nói cho ba, hia hia hia…"
"Như vậy sao, vậy ba thật là buồn." Lâm Kiến Xuân che ngực nói.
Một người lớn như vậy lại có hành động giống như là trẻ con ở trước mặt Uyển Uyển, khiến cho Chu Ngọc Quyên vừa mới ngừng cười lại bắt đầu cười to.
"Ba đừng buồn nữa, con chơi với ba." Uyển Uyển đi lên trước, kéo tay của hắn, rất là tri kỷ.
"Chơi cái gì?"
"Ừm… Con và ba cùng xem phim hoạt hình có được không Heo Peppa, rất là hay."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, con là một đứa trẻ thành thực, không lừa người."
"Vậy cũng tốt, ba và con…. sai rồi, là con và ba đi xem Heo Peppa đi."
"Hừm, nghe lời nha."
"Được."
"Hia hia hia…"
Chu Ngọc Quyên nghe cuộc trò chuyện của hai người bọn họ thì vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy ấm áp, thế là không quản bọn họ nữa, đi vào nhà bếp nấu ăn.
Mấy ngày nay trời mưa, đường lại ngập, tạm thời liền không để dì Chương lại đây. Bởi nàng mà đi lại đây một chuyến thì phải đi vòng một quãng đường rất xa.
Sau khi nàng nấu cơm xong và đi ra, vốn tưởng rằng Lâm Kiến Xuân sẽ rất tẻ nhạt, không nghĩ tới hắn lại xem say sưa ngon lành, còn chuyên chú hơn so với Uyển Uyển.
"Ăn cơm thôi."
"Được."
Uyển Uyển nghe tiếng, liền chạy tới.
Mà Lâm Kiến Xuân lại nói: "Chờ anh xem xong tập này đã."
Chu Ngọc Quyên cũng không biết nói cái gì nữa.
Chờ Lâm Kiến Xuân đi tới bàn ăn, Chu Ngọc Quyên và Uyển Uyển đã ngồi xuống chờ hắn rồi.
"Phim hoạt hình kia hay như vậy sao?" Chu Ngọc Quyên không nhịn được mà hỏi.
"Đương nhiên rồi." Lâm Kiến Xuân còn chưa nói, Uyển Uyển đã trả lời trước.
Lâm Kiến Xuân lúc này mới gật đầu một cái nói: "Tuy rằng rất ngây thơ, rất đơn giản, nhưng sau khi xem cảm thấy đúng là rất hay, khiến cho người rất thả lỏng."
Chu Ngọc Quyên nghe vậy không nhịn được mà lườm hắn một cái, nàng không lý giải được.
"Ăn cơm đi."
"Được nha."
Uyển Uyển nghe vậy lập tức lấy cơm.
"Mẹ nấu cơm ăn ngon thật." Nàng nói.
Lâm Kiến Xuân nhìn cơm trong bát nàng một chút, không hiểu nổi nàng ăn ra ngon chỗ nào.
Bởi vì đây căn bản không phải là chuyện cần kỹ thuật gì, chỉ cần bỏ gạo vào nồi cơm điện rồi ấn nút bấm liền được.
Nhóc con này, đúng là biết nịnh… Miệng thật ngọt.
Quả nhiên, Chu Ngọc Quyên nghe nàng nói vậy thì rất vui vẻ, gắp cho nàng một miếng gà kho.
"Đừng chỉ lo ăn cơm, ăn nhiều món ăn chút, món ăn càng ngon hơn."
"Hừm, mẹ cũng ăn đi." Uyển Uyển nói.
Sau khi ăn vài miếng, nàng nhớ tới ba ba còn ở bên cạnh, thế là lại quay đầu nói với hắn: "Ba ba cũng ăn đi."
"Được, cảm ơn." Lâm Kiến Xuân có chút bất đắc dĩ nói.
"Hia hia. . . Không cần khách sáo."
"Gào gừ, a ô…. Con là sư tử lớn."
Nàng tiếp tục chuyên chú ăn cơm khô.
Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên nhìn nhau nở nụ cười.
Đây chính là nhà.
------
Dịch: MBMH Translate