Đào Tử và Huyên Huyên, Uyển Uyển sau khi quậy trở về từ trong sân liền ôm ấm nước nhỏ của mình, uống hơn nửa bình, khiến cho bụng nhỏ phình lên.
Sau đó nằm trên ghế sô pha rầm rì, dáng vẻ uể oải.
"Khát như thế sao? Cho dù là thứ gì thì cũng không thể một lần ăn quá nhiều, tốt quá hoá dở, nước cũng như thế, cho dù có khát thì cũng phải uốnh từ từ." Lưu Vãn Chiếu đi tới, giúp nàng xoa bụng nhỏ rồi nói.
Nhóc con nằm trên ghế salon, hơi ngẩng lên, nhìn Lưu Vãn Chiếu, chớp chớp con mắt, sau đó lớn tiếng nói: "Vâng."
"Nhìn xem người con đầy mồ hôi kìa, không nên nằm ở đây nữa, mẹ mang con đi tắm." Lưu Vãn Chiếu đưa tay vỗ nhẹ hai cái ở trên bụng nàng.
Đào Tử giang hai cánh tay muốn ôm ôm.
Nhìn Đào Tử làm nũng với nàng, Lưu Vãn Chiếu rất là cao hứng.
Thế là khom lưng đem ôm nàng lên.
"Mẹ mới mua một bình sữa tắm, con có muốn thử một chút hay không?"
"Mùi vị dễ ngửi không? Thơm thơm sao?"
"Đương nhiên là thơm rồi, sau khi con dùng, sẽ từ bảo bảo thối biến thành bảo bảo thơm."
"Con mới không phải là bảo bảo thối." Đào Tử nhăn mũi hầm hừ nói.
"Thật sao? Tự con ngửi xem có thối chút nào hay không." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
Đào Tử nghe vậy, thật sự đưa cánh tay mình đến trước mũi ngửi một cái, sau đó lớn tiếng nói: "Không thối một chút nào, con thơm thơm, không tin mẹ ngửi thử xem."
Nói xong nàng liền đưa cánh tay đến phía trước mũi của Lưu Vãn Chiếu.
"Đúng, đúng, con thơm được chưa? Con là một con lợn nhỏ."
"Con không phải lợn nhỏ."
"Vậy chính là khỉ con."
"Con là khủng long lớn, gào gừ, gào gừ ..."
Nàng há mồm muốn cắn Lưu Vãn Chiếu, Lưu Vãn Chiếu cười ha ha lắc đầu tránh né, nhưng vẫn bị "Cắn" mấy lần, làm cho mặt đều là nước bọt.
Hai người đánh lộn đi vào phòng tắm, rất nhanh Đào Tử đã được tắm thơm ngát và đi ra.
"Lần này thì đúng là heo con rồi."
Lưu Vãn Chiếu tiến đến gần cổ Đào Tử hít một cái.
"Ha ha, mẹ là heo con lớn, thơm ngát."
" y ... Cảm ơn con đã khích lệ nha."
"Không cần khách sáo."
"Nhưng mà con ngày hôm nay uống nhiều nước như vậy, buổi tối cẩn thận đái dầm."
"Con mới sẽ không đái dầm, con rất tuyệt nha."
"Có đúng không? Mẹ mỏi mắt mong chờ."
"Đái dầm nhất định là ba ba, lần trước ba ba đái dầm rồi." Đào Tử nói chắc như đinh đóng cột.
"Ồ..." Lưu Vãn Chiếu liếc nàng một cái, rất hiển nhiên nàng không tin câu nói này một chút nào.
"Con nói thật đó, không tin mẹ hỏi ba ba xem."
"Có đúng không? Vậy chúng ta sẽ hỏi hắn một chút xem có phải là thật hay không. Nếu là thật, chúng ta sẽ cẩn thận cười nhạo hắn." Lưu Vãn Chiếu vừa lau đầu cho nàng vừa nói.
Đào Tử nghe vậy thì có chút chột dạ rồi, con mắt vội vã chuyển động nhìn bốn phía, sau đó nghi hoặc mà hỏi: "Ba ba đâu, ba ba chạy đi đâu rồi?"
"Ba ba con đi siêu thị mua thức ăn đi rồi."
"Siêu thị? Hừ, cũng không nói cho con biết trước, con còn muốn đi cùng với ba nữa đây."
Đào Tử giậm chân một cái, chống nạnh, dáng vẻ hầm hừ chọc cho Lưu Vãn Chiếu cười vui vẻ.
"Con có cái gì muốn mua sao? Có thể gọi điện thoại cho hắn, để hắn mang về."
"Con cũng không biết."
"Không biết?"
"Đúng rồi, chờ con thấy rồi, con sẽ biết con muốn mua cái gì. Con đã nhiều ngày rồi không ra ngoài chơi, đứa nhỏ đều sắp mốc meo rồi, mẹ nhìn xem, thật nhiều lông."
Đào Tử duỗi cánh tay nhỏ ra, chỉ vào lông tơ phía trên, nói với Lưu Vãn Chiếu, đó là nàng mốc meo rồi.
"Ha ha ..."
Lưu Vãn Chiếu cười đến không được.
"Vậy ba con chắc chắn là mốc đến càng lợi hại hơn, lông trên cánh tay hắn vừa đen vừa dài."
"Anh đã trở về."
Đúng lúc này, nghe thấy tiếng của Hà Tứ Hải ở ngoài cửa, Đào Tử lập tức xông ra ngoài.
"Tóc còn chưa lau khô đây." Lưu Vãn Chiếu muốn nắm lấy, không cho nàng chạy.
Nhưng mà Đào Tử đã sớm chạy đi như một làn khói.
Lưu Vãn Chiếu cũng không quản nàng nữa, sấy cho mình trước.
"Ba ba."
Đào Tử giang hai cánh tay về phía Hà Tứ Hải vừa mới đi vào.
Hà Tứ Hải giang hai cánh tay muốn nghênh đón nàng.
Nhưng mà không nghĩ tới Đào Tử lại thắng gấp một cái, trực tiếp ôm lấy cái túi trên tay hắn, tò mò nhìn vào bên trong.
"Ba mua cái gì thế?"
Hà Tứ Hải: ...
Hoá ra hắn hiểu sai rồi.
"Mua chút đồ ăn, còn có trái cây." Hà Tứ Hải vừa nói, vừa xách đồ vào bên trong.
"Mẹ con đâu?"
"Nàng đang sấy tóc, ào ào ào ..." Nhóc con phồng miệng, học dáng vẻ của máy sấy.
"Các con đều tắm rồi sao."
"Đúng rồi, ba ngửi xem, con có phải là thơm thơm hay không?" Nhóc con nhón chân, giơ cánh tay lên cao, nhất định phải cho Hà Tứ Hải ngửi thử.
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ, chỉ có thể khom lưng ngửi một hồi.
Sau đó dưới ánh mắt tràn đầy chờ mong của nàng, hắn nói: "Thối thối, con là một đứa nhỏ thối thối."
Đào Tử rất nghi hoặc, lẽ nào thật sự thối sao?
Nàng đưa cánh tay đến trước mũi ngửi một cái, rõ ràng là thơm mà.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy Hà Tứ Hải đang nín cười, lúc này mới phản ứng được, ba ba đang đùa nàng.
"Tên xấu xa này, xem sự lợi hại của gà trống đây, mổ cái mông của ba..."
Tay nhỏ Đào Tử làm thành hình mỏ gà, muốn bắt cái mông của Hà Tứ Hải.
"Con không phải là khủng long sao? Làm sao lại thành gà trống lớn rồi?" Hà Tứ Hải chỉ áo ngủ khủng long trên người nàng rồi hỏi.
"Con... Con... Con hiện tại là gà long, gào khanh khách gào ... Khanh khách ô..."
Hà Tứ Hải: \-_-||
Đúng là biết cách pha trò.
"Trở về rồi."
Lúc này Lưu Vãn Chiếu đã sấy xong tóc và đi ra.
Tóc nàng xõa dài ngang vai, nhìn nhiều hơn mấy phần ôn nhu so với sự anh tư hiên ngang trước đây.
Đặc biệt là sau khi có bầu, cũng không còn khống chế ăn uống, gò má trở nên đầy đặn hơn, bộ nhiều hơn mấy phần ôn nhu của người mẹ.
"Các em nghỉ ngơi một chút, anh sẽ làm cơm tối."
"Em đến giúp anh một chút." Lưu Vãn Chiếu nói.
Tuy rằng nàng đến hiện tại vẫn không biết nấu cơm cho lắm, thế nhưng nàng đã làm vợ người ta, cũng không thể mỗi ngày đều há mồm chờ ăn được, tuy rằng hiện tại chuyện này đã trở thành một loại thái độ bình thường. Thế nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy như vậy không tốt.
"Con cũng muốn giúp đỡ." Đào Tử giơ cánh tay lên cao nhảy nhảy nhót nhót, muốn thu hút sự chú ý của hai người.
"Được rồi, gà long cũng đến giúp đỡ sao." Hà Tứ Hải gõ gõ đầu nhỏ của nàng.
"Gà long? Gà long? Ha ha..." Đào Tử không nhịn được mà bắt đầu cười ha hả.
"Ồ, Huyên Huyên đâu? Nàng ngày hôm nay không ở đây sao?" Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.
Những ngày gần đây, Huyên Huyên trừ bỏ khuya về nhà ngủ, ban ngày trên căn bản đều ở chỗ của bọn, hiện tại đột nhiên không thấy nàng, còn rất không quen.
"Trở về rồi, đi tham gia tụ hội cùng với ba mẹ rồi."
"Tụ hội?"
"Đúng, bọn họ có người bạn đến Hợp Châu mở triển lãm tranh, làm buổi tụ hội, mời bọn họ qua, nghe nói có rất nhiều đồ ăn ngon, nàng nhất định muốn đi cùng." Lưu Vãn Chiếu cũng là rất bất đắc dĩ.
"Vậy Uyển Uyển thì sao, nàng cũng trở về nhà rồi à?"
"Hừm, bị mẹ của nàng cho gọi về rồi, nói buổi tối cả nhà bọn họ sẽ đi bên ngoài liên hoan."
"Đều có bữa tiệc nha, vậy tối hôm nay, chúng ta cũng làm chút đồ ăn ngon?" Hà Tứ Hải cười nói với các nàng.
"Được." Đào Tử đáp ứng nhất là thẳng thắn.
"Nhưng mà, hai người cũng phải hỗ trợ."
"Hỗ trợ cái gì?"
"Hỗ trợ ăn."
"Ha ha... Con nhất định sẽ ăn, gào... Ục ục gào ..."
------
Dịch: MBMH Translate