Lưu Vãn Chiếu buổi tối cảnh cáo Đào Tử uống nhiều nước sẽ đái dầm.
Đào Tử cảm thấy nàng sẽ không, đúng thật sự không có đái dầm, nhưng mà nửa đêm lại bị cơn buồn tiểu làm cho tỉnh.
Nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Dụi dụi con mắt, nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy mọi thứ ở trong phòng một cách rất rõ ràng.
Nàng cũng không đánh thức ba mẹ, mà là cong mông rồi tự mình bò xuống giường.
Nhưng mà lúc vượt qua người Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải đã cảnh giác tỉnh lại.
Nhưng hắn cũng không gọi nhóc con, muốn nhìn một chút xem nàng muốn làm gì.
Chỉ thấy nhóc con lặng lẽ đi xuống giường, sau đó vội vã mà chạy đến phòng vệ sinh.
Nhìn Đào Tử đi vào phòng vệ sinh, Hà Tứ Hải thở phào một cái, trong lòng còn mang theo sự an ủi, nửa đêm biết tự dậy đi vệ sinh rồi, đối với trẻ nhỏ mà nói, đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Đào Tử tiểu xong thì đi ra từ phòng vệ sinh, đã không còn chút buồn ngủ nào nữa.
Nhìn ánh tráng sáng sủa chiếu vào từ ngoài phòng, nàng ngó bên trái một cái, ngó bên phải một cái, bỗng nhiên chạy đến cạnh cửa, lặng lẽ mở cửa phòng ra.
Hà Tứ Hải tuy rằng trong lòng có chút kỳ quái, nhưng lại không gọi nàng, muốn nhìn một chút xem nàng làm gì.
Đào Tử mở cửa phòng, duỗi đầu ra ngoài nhìn thoáng qua một chút trước, bên ngoài hành lang cũng không tối, ánh đèn đêm chiếu hành lang thành màu quýt ấm áp ...
Đào Tử suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí một mà sải bước đi ra ngoài.
Nhìn Đào Tử ra cửa, Hà Tứ Hải đứng dậy lặng lẽ đi theo.
Đào Tử đi tới cửa thang gác, nhìn xuống dưới lầu, ánh trăng chiếu vào từ ngoài phòng, toàn bộ phòng khách dường như được phủ thêm một tầng ánh bạc, đẹp đến bất ngờ.
Đào Tử suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ đi xuống lầu.
Đúng lúc này, tại chỗ rẽ cầu thang bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt màu xanh đang trừng nàng, nhóc con sợ đến mức đặt mông ngồi xuống trên bậc thang phía sau.
"Meo." Tiểu Bạch đi ra từ trong bóng tối giống như là có ẩn thân.
"Tiểu Bạch." Đào Tử cũng không sợ nữa, vui vẻ gọi một tiếng.
Sau đó không chờ tiểu Bạch phản ứng lại, nàng lập tức tóm chặt đuôi của nó.
Sau đó kéo nó đến trong lồng ngực của mình.
Tiểu Bạch muốn chạy, lại không dám động, chỉ có thể ngoan ngoãn mà trợn mắt lên.
"Tiểu Bạch, mày có phải là béo lên rồi hay không, nặng hơn rất nhiều, tao đều sắp không ôm nổi mày nữa rồi." Đào Tử có chút cố hết sức mà ôm tiểu Bạch đi xuống thang lầu.
Tiểu Bạch cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, từ lâu đã biến thành một con mèo béo, Đào Tử ôm vất vả cũng không có gì kỳ quái.
Đi tới dưới lầu, Đào Tử ôm tiểu Bạch thấy hơi mệt liền thả tiểu Bạch xuống.
Tiểu Bạch lập tức meo một tiếng, nhân cơ hội trốn đi.
"Tiểu Bạch." Đào Tử bất mãn mà gọi một tiếng, nhưng mà tiểu Bạch đã sớm chạy không thấy tăm hơi.
Đào Tử còn muốn đi tìm, bỗng nhiên một cái bóng đen lóe qua, Đào Tử sợ đến mức vội xoay người chạy ngược về.
Nhưng mà tiếp theo nàng phát hiện không đúng, lặng lẽ xoay người liếc mắt nhìn, hóa ra là bóng một cái cây ở bên ngoài đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió nhẹ.
Đào Tử đi tới trước cửa kính, nhìn ra ngoài xem xét một chút.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, trăng sáng sao thưa, cho nên ngoài phòng không tối một chút nào.
Đào Tử lặng lẽ mở cửa, đi ra ngoài.
Nàng ngửa đầu liếc mắt nhìn bầu trời, "Oa ô, mặt trăng thật lớn nha, mặt trăng giỏi lắm."
Đào Tử lên tiếng chào hỏi với mặt trăng.
Nhóc con nhìn quanh bốn phía một cái, sân nhỏ dưới ánh trăng vô cùng mỹ lệ.
Đào Tử đưa ánh mắt tìm đến đại thụ phía trong sân, ánh trăng rơi xuống trên ngọn cây, đại thụ dường như tỏa ra ánh bạc, bóng cây chiếu xuống đất, lay động theo gió nhẹ.
Đào Tử nhảy xuống, đi tới.
Nàng ngước cổ, nhìn ngọn cây cao cao một chút, vỗ vỗ thân cây, lên tiếng chào hỏi đại thụ: "Đại thụ, chào nha."
Một trận gió nhẹ thổi qua, cành cây to đung đưa, giống như đang chào hỏi với Đào Tử.
Hà Tứ Hải đứng ở trong phòng khách lẳng lặng nhìn.
Đào Tử ôm thân cây, giống như một con khỉ con, nhảy lên trên một cái, thế nhưng rất nhanh lại trượt xuống, thử liên tiếp ba lần, xác nhận chính mình thật sự không bò lên nổi nàng đành từ bỏ.
Nhìn tới đây Hà Tứ Hải cũng là không biết nên nói gì, hơn nửa đêm lại đi ra leo cây, nếu như bị người khác thấy, phỏng chừng sẽ bị hù chết.
Tuy rằng không leo lên cây được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Đào Tử.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên tối lại.
Đào Tử vội vàng chạy ra dưới cây lớn, ngẩng đầu nhìn lên trời, hóa ra là một đám mây đen che khuất mặt trăng.
"Đi ra, đi ra đi…” Đào Tử vẫy vẫy tay nhỏ xua đuổi mây đen.
Mây đen bay ra khỏi mặt trăng, Đào Tử đắc ý mà nhìn tay nhỏ của mình.
Sau đó xoa eo, nhìn lên bầu trời, không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Mình quả nhiên là tốt nhất.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy trên bầu trời có mấy ngôi sao thưa thớt, không nhịn mà bắt đầu đếm.
"Một hai ba bốn. . . Năm. . . Sáu. . . Sáu…"
Được rồi, trên trời có nhiều hơn sáu ngôi sao.
Vào lúc này, liệu có những người bạn nhỏ khác đang ngắm trăng đếm sao giống như nàng không nhỉ? Trong lòng Đào Tử rất là tò mò.
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên lại không biết có cái gì bay qua, làm cho nàng sợ hết hồn, xoay người liền chạy ngược về.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, nàng dừng lại, lên tiếng chào hỏi với chúng nó
"Hoa nhỏ, hoa nhỏ, nhanh lớn lên một chút."
Vào lúc này, nàng chợt nhớ tới thứ trên bầu trời là cái gì.
Nàng ngẩng đầu, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm ở trên bầu trời, quả nhiên lại thấy mấy cái bóng đen bay lượn trên không trung.
Lần này Đào Tử không sợ nữa, bởi vì nàng nhận ra chúng nó, là dơi nhỏ.
Lúc ở nông thôn, buổi tối mùa hè có rất nhiều dơi.
Đen sì, xấu xấu, có một lần còn bay đến trong nhà dọa nàng nữa, cuối cùng bà nội dùng chổi đuổi nó ra ngoài.
Nhưng mà bà nội nói cho nàng, dơi nhỏ buổi tối ăn muỗi, còn có thể tiêu diệt rất nhiều côn trùng có hại.
Cho nên Đào Tử tuy rằng không thích bọn chúng, thế nhưng cũng không chán ghét.
"Dơi nhỏ, chúc ngủ ngon." Đào Tử vẫy vẫy tay với chúng nó, sau đó trở lại trong phòng.
"Tiểu Bạch…"
Nàng tìm kiếm khắp nơi một phen, vẫn không tìm được.
Thế là nàng rón rén bò lên cầu thang, quay về trong phòng.
Ba mẹ vẫn còn đang ngủ say, Đào Tử thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra Hà Tứ Hải vẫn nín cười, đặc biệt là lúc Đào Tử đưa gương mặt của mình đến trước lỗ mũi của hắn.
Hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả vào trên mặt hắn, ôn nhu, ngưa ngứa.
Thật sự cần dán sát như thế để xác nhận xem hắn có tỉnh hay không sao?
Sau khi xác nhận ba mẹ còn chưa tỉnh lại, Đào Tử lại bò lên trên giường một lần nữa, vượt qua Hà Tứ Hải, nằm ở chính giữa, tự mình kéo chăn đắp lên trên bụng của mình.
"Chúc ngủ ngon."
Nàng vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, nhỏ giọng nói với chính mình.
Ngay vào lúc này, ba ba bỗng nhiên trở mình, Đào Tử căng thẳng vội vàng nín thở.
Đúng lúc này, ba ba bỗng nhiên đưa tay ôm nàng vào trong lồng ngực.
Đào Tử giống như lợn nhỏ, đẩy một cái trong lồng ngực của ba ba, sau đó nhắm mắt lại, an tâm ngủ say.
Mà lúc này Hà Tứ Hải lại mở mắt ra, nhẹ hôn lên trán của nàng một cái.
"Mơ đẹp, bảo bối nhỏ."
…
"Oa…"
Đào Tử bị một giọng nói kinh hỉ đánh thức.
Nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường, dụi dụi con mắt.
Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, rơi xuống trên đất, hình thành những vết lốm đốm, gió nhẹ thổi qua, rèm cửa sổ lay nhẹ theo gió.
"Nở rồi, đều nở rồi …"
Lúc này nàng nghe thấy giọng nói vui vẻ của mẹ ở trong sân, nàng vội vàng nhảy xuống giường, nằm úp sấp trên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.
Tất cả hoa trong sân đều đã nở rồi.
------
Dịch: MBMH Translate