Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1403 - Chương 1403: Ấm Lòng.

Chương 1403: Ấm Lòng. Chương 1403: Ấm Lòng.

"Mẹ… Hoa đều nở rồi nha…"

Lưu Vãn Chiếu đứng ở trong vườn hoa nghe thấy tiếng của Đào Tử thì ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Đào Tử đang đứng cạnh cửa sổ, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn xung quanh, tư thế có chút buồn cười.

Thế là vẫy vẫy tay với nàng: "Dậy rồi thì mặc quần áo rồi xuống đây đi, ngày hôm nay phải đi nhà trẻ nha."

"Được."

"Cần mẹ giúp đỡ không?"

"Không cần, con có thể làm được." Đào Tử nói xong, liền rụt đầu nhỏ trở lại.

Lưu Vãn Chiếu cũng xoay người trở lại trong phòng, đi vào nhà bếp, hỏi Hà Tứ Hải đang làm bữa sáng: " Hoa trong sân là anh làm sao?"

"Không phải." Hà Tứ Hải nói mà không quay đầu lại.

"Không phải sao?"

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt ngờ vực, không phải hắn thì còn có thể là ai có thể khiến cho hoa trong đất đâm chồi nở hoa chỉ trong một đêm?

"Phải là phải, không phải chính là không phải, anh còn có thể gạt em chút chuyện nhỏ này sao?" Hà Tứ Hải quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng rồi nói.

"Không phải anh, còn có thể là…"

Lưu Vãn Chiếu không nói tiếp, nàng nghĩ đến là ai rồi.

"Cái kia… Là Đào Tử sao?" Nàng nghi hoặc hỏi.

Nàng đã sớm phát hiện ra các loại thần dị của Đào Tử, chỉ có điều vẫn không có hỏi dò quá thôi.

Hà Tứ Hải không trả lời nàng vấn đề này, chỉ là xoay người lại, cười nói: "Em đi gọi Đào Tử dậy đi, chúng ta ăn sáng."

"Ồ…" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Nàng là một người phụ nữ thông minh, Hà Tứ Hải không muốn nói, khẳng định là có đạo lý của hắn, cứ nhất định phải truy hỏi là cách làm cực kỳ ngu xuẩn.

"Đào Tử đã dậy rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, liền thấy trên lầu truyền đến tiếng tùng tùng, Đào Tử chạy xuống từ trên cầu thang.

"Chậm một chút, cẩn thận ngã chổng vó." Lưu Vãn Chiếu nói xong liền tiến lên đón.

"Mẹ, chào buổi sớm nha."

"Chào buổi sớm."

Đào Tử nói xong, lập tức lại hướng về phía nhà bếp, hào hứng vẫy vẫy tay nhỏ với Hà Tứ Hải.

"Ba ba, chào buổi sớm nha."

“Sớm."

Hà Tứ Hải quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Đi đánh răng rửa mặt, rồi để mẹ chải tóc cho con một hồi."

"Được, con muốn buộc hai cái bím tóc."

"Ba cái đều được, đi thôi." Lưu Vãn Chiếu đi tới từ phía sau, đưa tay kéo nàng đi.

Chờ sau khi Hà Tứ Hải nấu xong bữa sáng, nhìn thấy dáng vẻ của Đào Tử thì không khỏi kinh ngạc.

Trên đầu nàng đâu chỉ có ba bím tóc, sợ là có ba mươi bím tóc đi.

Hơn nữa còn được buộc từ đủ loại dây buộc tóc, đủ mọi màu sắc, còn rất đẹp.

"Thế nào? Đẹp chứ?" Đào Tử dào dạt đắc ý mà hỏi Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Đào Tử hài lòng nói: "Lần trước mẹ của Niếp Thiến Thiến buộc cho nàng mười cái bím tóc, nàng rất là đắc ý rồi, còn nói bím tóc của con không đẹp. Lần này con còn nhiều hơn so với nàng, ngày hôm nay con nhất định phải cho nàng nhìn một chút, đây là mẹ con buộc cho con đó nha."

Nhìn dáng vẻ líu ra líu ríu của nàng, trong lòng Hà Tứ Hải hơi chua, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Không nghĩ tới nhóc con lại ghét bỏ không cho, còn ồn ào bảo không được làm hỏng bím tóc mà mẹ tết cho nàng.

Hà Tứ Hải nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu, mỉm cười với nàng, Lưu Vãn Chiếu cũng mỉm cười đáp lại.

Đây chính là lý do hắn muốn tìm cho Đào Tử một người mẹ.

Cho dù hắn chăm sóc cho Đào Tử có tốt đến mấy thì nàng cũng rất cần một người mẹ. Đặc biệt nàng còn là một cô gái, sau khi nàng dần lên, sẽ không thể thiếu mẹ được.

"Chúng ta ăn cơm sáng đi." Đào Tử tích cực ngồi xuống trên ghế.

"Làm sao, muốn đi nhà trẻ sao?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.

Đào Tử gật gật đầu.

"Con đã nhiều ngày không gặp các bạn rồi, con nhớ bọn họ rồi."

"Lúc này mới qua mấy ngày, con đã nhớ bọn họ rồi. Mẹ đã nói với con, tháng sau các con sẽ được nghỉ hè rồi, có ít nhất hai tháng không được gặp bọn họ nha." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Hai tháng là bao lâu?"

Lưu Vãn Chiếu: …

"Chính là dài hơn một chút so với kỳ nghỉ đông." Hà Tứ Hải giải thích cho nàng.

"Nghỉ đông?"

Hà Tứ Hải: …

Nhóc con này sao cái gì cũng không biết thế.

"Chính là kỳ nghỉ lúc ăn tết, bởi vì là mùa đông nên gọi là nghỉ đông, hiện tại là mùa hè cho nên gọi là nghỉ hè."

Đào Tử nghe vậy thì gãi đầu một cái, sau đó hỏi: "Lại sắp phải ăn tết sao?"

Hà Tứ Hải không biết nên nói cái gì nữa rồi.

Lưu Vãn Chiếu cười, kiên trì giải thích với nàng, Đào Tử lúc này mới có chút bừng tỉnh.

Sau đó nàng bắt đầu phát sầu, được nghỉ hè rồi, không có bạn nhỏ chơi, không biết có nhàm chán hay không.

"Ăn cơm sáng đi, chờ được nghỉ hè rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi một chút."

"Ra ngoài chơi? Đi chỗ nào?" Đào Tử nghe vậy thì lập tức hưng phấn hỏi.

"Đến lúc đó rồi nói sau đi, để mẹ con suy nghĩ thật kỹ, lên cái kế hoạch."

Lưu Vãn Chiếu cũng gật gật đầu, thời gian nghỉ hè dài như vậy, đúng là có thể đi các nơi trên toàn quốc một chút.

"Chị gái, Đào Tử, em đến rồi, em đến rồi…" Ngoài phòng truyền đến tiếng của Huyên Huyên.

Sau đó liền thấy nàng và Tôn Nhạc Dao một trước một sau đi vào.

"Mẹ, các người đã ăn sáng chưa?" Lưu Vãn Chiếu đứng dậy hỏi.

"Đương nhiên là ăn rồi, mẹ tới đón Đào Tử, ngày hôm nay mẹ sẽ đưa các nàng đi nhà trẻ."

Tôn Nhạc Dao vừa nói, vừa tóm Huyên Huyên định bò lên ghế lại.

Nhóc con này vừa vào cửa đã muốn bò lên trên ghế, động tác thông thạo đến không thể thông thạo hơn.

Đào Tử ăn sáng xong, đeo cặp sách nhỏ trên lưng, mang theo bình nước nhỏ, đội mũ lưỡi trai, đi học cùng Huyên Huyên.

Các nàng đã gần một tuần không đi nhà trẻ rồi, cảm thấy vô cùng hứng thú, một đường còn vừa đi vừa hát.

Sơn trang Bích Hồ cách nhà trẻ xa hơn một chút so với Ngự Thủy Loan. Nhà trẻ cũng có xe bus của trường, nhưng khoảng cách không phải là rất xa, cho nên rất nhiều phụ huynh vẫn là lựa chọn tự mình đưa đón.

Chờ mấy người Đào Tử rời đi, Lưu Vãn Chiếu cũng lái xe đến công ty, trong nhà nhất thời chỉ còn dư lại một mình Hà Tứ Hải.

Nhưng mà rất nhanh, liền có một trận tiếng hia hia hia quấy rối sự yên tĩnh của hắn.

"Ông chủ, anh đang làm gì thế?"

Nhìn Hà Tứ Hải đang bận rộn trong sân Uyển Uyển có chút ngạc nhiên hỏi.

"Anh đang làm cái xích đu và cầu trượt cho các em."

Uyển Uyển nghe vậy thì hưng phấn chạy tới.

Nàng hào hứng nói: "Ông chủ, để em làm việc giúp anh."

"Em không làm được những việc này."

Hà Tứ Hải nói xong, đưa tay vỗ vỗ ở trên thân cây, một cành cây lớn lập tức kéo dài tới trước mặt của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải luồn sợi dây là trên nhánh cây, phía dưới hai sợi dây thừng chính là một tấm ván gỗ hình xương.

Chờ sau khi buộc chặt dây thừng, cành cây chậm rãi trở về hình dáng ban đầu, như vậy một xích đu đã hoàn thành rồi.

Hà Tứ Hải đưa tay ôm Uyển Uyển ở bên cạnh rồi đặt nàng ngồi lên.

"Thử một chút xem."

"Hia hia hia…"

Uyển Uyển hưng phấn lay đến lay đi.

Hà Tứ Hải không quản nàng nữa, để tự nàng chơi, làm cầu trượt đúng là khá phiền toái.

Bởi vì Hà Tứ Hải không phải trực tiếp mua thành phẩm bằng nhựa, mà là tìm bản vẽ ở trên mạng.

Sau đó lợi dụng quyền hạn của thế giới Ngũ Phương, cắt gỗ thành từng khối từng tấm, hiện tại tất cả đang được chất đống ở trong sân, cần từng cái tổ bọc lại.

Hơn nữa còn không chỉ đơn thuần là cầu trượt, nó còn được tạo hình thành một toà pháo đài. Trên dưới có tổng cộng hai tầng, bốn phía đều có cầu thang trượt có thể trượt xuống, nói chung là có chút phức tạp.

Trước lúc này, Hà Tứ Hải còn muốn trải tấm ván gỗ trên mặt đất, làm nền đất cho pháo đài, tăng thêm tính vững chắc.

Hà Tứ Hải vẫn luôn cúi đầu bận bịu đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì không còn nghe thấy tiếng cười hia hia của Uyển Uyển nữa.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xích đu, quả nhiên không thấy nhóc con đâu nữa, chỉ còn dư lại xích đu trống rỗng đung đưa theo gió nhẹ.

Đúng lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Trong tay còn cầm bình nước nhỏ của nàng.

Hóa ra là trở về lấy nước uống, Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Cũng không ngờ rằng, lúc này Uyển Uyển lại giơ ấm nước hình ếch của mình lên thật cao.

"Hia hia hia… Ông chủ uống nước…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment