Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1404 - Chương 1404: Lão Đầu Kỳ Quái.

Chương 1404: Lão Đầu Kỳ Quái. Chương 1404: Lão Đầu Kỳ Quái.

Hơn một tuần không có đến trường, cho nên ngày hôm nay những người bạn nhỏ gặp lại nhau đều vô cùng hưng phấn.

"Đào Tử, Huyên Huyên, sao các cậu không gọi điện thoại cho tớ, mấy ngày nay, các cậu ở nhà có chán không?"

Thẩm Di Nhiên mới vừa vào lớp, đã tiến đến trước mặt của Đào Tử và Huyên Huyên.

"Cũng còn tốt, ba ba mang chúng tớ đến bãi cát chơi, còn có Uyển Uyển ở nhà chơi cùng bọn tớ nữa."

"Bãi cát?" Thẩm Di Nhiên hơi nghi hoặc một chút, bên ngoài mưa lớn như thế, làm sao đi bãi cát chơi được.

"Là bãi cát ở bờ biển, thật lớn, thật lớn, ba của Đào Tử còn xây cho chúng tớ một pháo đài thật lớn." Huyên Huyên ở bên cạnh hưng phấn nói.

Thẩm Di Nhiên nghe vậy có chút bừng tỉnh, nếu là người trưởng thành còn có thể nghi hoặc mưa lớn như thế làm sao đi bờ biển được, ngồi máy bay đều không được, thế nhưng đối trẻ nhỏ đơn thuần mà nói thì lại có chỉ có ước ao.

"Ai, tớ ở nhà thật nhàm chán, xem phim hoạt hình thì mẹ nói không tốt cho mắt nên không cho tớ xem, bảo ba ba chơi với tớ. Ba ba cũng rất vô vị, tớ muốn gọi điện thoại cho các cậu, ba ba lại nói không nên quấy rầy các cậu…"

Thẩm Di Nhiên nói xong, nhìn hai người với vẻ mặt u oán.

"Hì hì…" Hai người cười khúc khích, thời điểm vui sướng làm gì nghĩ tới nàng.

Đúng lúc này, lại nghe Thẩm Di Nhiên nói: "Nhưng mà ngày hôm qua ba ba mang tớ ra ngoài chơi, bọn tớ đến sân chơi, ăn kem ly, còn mua cho tớ kẹo que cực kỳ ngon."

"Kem ly? Kẹo que?" Huyên Huyên có chút hối hận rồi.

"Tớ cũng muốn ăn kem."

Thì ra là đã đến mùa ăn kem rồi…

Nàng làm sao lại không nhớ ra chứ, thực sự là, đây chính là không đúng nha.

"Đào Tử, em có muốn ăn kem hay không, còn có kẹo que." Huyên Huyên quay đầu lại hỏi Đào Tử.

Đào Tử gật gật đầu, nàng đương nhiên muốn rồi.

Nhưng mà…

"Em không có tiền." Đào Tử mở tay ra, nói.

"Tiền mừng tuổi của em đâu?" Huyên Huyên suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Cho ba ba cưới vợ rồi."

Huyên Huyên nghe vậy thì có chút giật mình.

"Chị thì sao? Chị có tiền lì xì không?"

"Đương nhiên là có rồi."

"Bên trong hồng bao có thật nhiều tiền, tiền của chị đâu?"

"Mẹ giữ giúp chị rồi, chờ sau khi tan học chị sẽ tìm mẹ lấy, sau đó chúng ta sẽ mua kem và kẹo que."

"Ha, không thể, người lớn nói giữ giúp tiền mừng tuổi, đều sẽ bị các nàng tiêu hết nha. Tớ đưa cho mẹ tớ giữ, sau này cũng không thấy nữa rồi." Thẩm Di Nhiên ở bên cạnh nói với vẻ rất có kinh nghiệm.

"Thật sao?"

Huyên Huyên không tin lắm, nàng biểu thị mẹ của mình chính là người mẹ tốt nhất, mới sẽ không lừa gạt mình.

"Ha ha, chờ tan học, cậu hỏi mẹ cậu một chút là biết thôi." Thẩm Di Nhiên nói với vẻ rất là xem thường.

"Hơn nữa, nếu như cậu không tin thì có thể đi hỏi những bạn học khác một chút, xem ba mẹ của bọn họ có phải là như vậy hay không?" Cuối cùng Thẩm Di Nhiên lại bổ sung.

Huyên Huyên nghe vậy, thật sự đi hỏi những người bạn nhỏ khác, hỏi một vòng dĩ nhiên lại đúng như Thẩm Di Nhiên nói. Điều này làm cho Huyên Huyên có chút mơ hồ rồi.

"Kẹo que và kem ly đại khái là không còn nữa rồi." Nàng có chút khổ sở mà nói với Đào Tử.

"Chị không còn tiền nữa rồi."

"Tiền của em cũng không có rồi, em là một đứa nhỏ nghèo." Đào Tử trợn mắt lên cười ha ha.

Lúc này các nàng đang đứng ở dưới cây lớn ngoài sân chơi, một cơn gió thổi qua, vài chiếc lá rụng xuống.

Thẩm Di Nhiên nhặt một chiếc lên, cười nói: "Nếu như những thứ này đều là tiền thì là tốt rồi, vậy chúng ta muốn mua cái gì thì sẽ có thể mua cái đó."

Huyên Huyên nhìn lá cây trên mặt đất một chút rồi cũng nhặt một lá lên.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi tới, một "Lá cây" rơi xuống trên mặt Đào Tử.

"Ai o." Nàng kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng cầm lên.

Mà Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên cũng nhìn lại, sau đó đều sửng sốt rồi.

Bởi vì trên tay Đào Tử đang cầm một tờ tiền màu đỏ, các nàng có biết, màu đỏ, phía trên có hình một ông lão, một trăm tệ, hẳn là không sai.

"Oa, Đào Tử, em có tiền nha, đến từ đâu vậy?" Huyên Huyên hưng phấn hỏi.

Đào Tử cũng có chút mơ hồ, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, bầu trời bị cây lớn che khuất rồi, lẽ nào là mọc ra từ trên cây?

Nàng ngẫm lại cũng cảm thấy là không thể, thế là đần độn mà cười nói: "Em cũng không biết."

Mà lúc này Huyên Huyên đã chìm đắm vào trong giấc mơ mỹ thực rồi.

"Chị muốn ăn ba cái, không năm cái ly, còn muốn ăn được thật nhiều kẹo que, hì hì…"

"Nhưng mà, cô giáo nói, nhặt được tiền thì phải giao cho chú cảnh sát nha." Đào Tử bỗng nhiên nói.

Thẩm Di Nhiên gật gật đầu.

Mộng đẹp của Huyên Huyên giống như là bong bóng, lập tức bị phá nát.

"Nhưng mà chú cảnh sát ở đâu?" Huyên Huyên suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Chúng ta có thể đi hỏi cô giáo." Thẩm Di Nhiên nói.

Sau đó ba đứa nhóc đi tìm cô Từ chủ nhiệm lớp của các nàng.

Cô Từ đang nói chuyện với các đồng nghiệp khác ở trong văn phòng.

Sau đó có các giáo viên khác nhắc nhở nàng, ba đứa nhỏ lớp nàng đến tìm nàng. Nàng vừa quay đầu, liền thấy ba cái đầu nhỏ đang lấp ló trước cửa sổ, đang mũi chân nhìn quanh bên trong.

Cô Từ hơi nghi hoặc một chút, đi ra ngoài hỏi: "Làm sao thế?"

"Đào Tử nhặt được một trăm tệ." Thẩm Di Nhiên nói trước.

Đào Tử lập tức giơ tờ một trăm tệ trong tay lên cao.

"Nhặt được ở chỗ nào thế?" Cô Từ hỏi, chỉ xem là giáo viên nào đó làm rơi.

"Nơi đó." Đào Tử chỉ về phía cây lớn ngoài sân chơi.

"Các em chờ một chút."

Cô Từ cầm tờ một trăm tệ trong tay Đào Tử lên, xoay người về văn phòng, hỏi xem là của giáo viên nào làm rơi.

Nhưng mà hỏi một vòng, mọi người đều biểu thị không có mất tiền, hiện tại trên căn bản đều dùng điện thoại di động rồi, trên người trên căn bản đều không mang theo tiền mặt.

"Vậy tiền này phải làm sao bây giờ?"

Cô Từ cũng có chút mộng, nhân phẩm nàng còn không kém đến mức muốn che giấu.

"Giao cho chú cảnh sát đi." Đào Tử nói.

"Được, chờ sau tan học cô sẽ đi một chuyến, nhưng mà các em đúng là những đứa nhỏ tốt, làm rất tốt." Cô Từ nói.

Nghe thấy cô giáo khích lệ, ba đứa nhóc không khỏi kiêu ngạo mà ưỡn ngực.

Nhưng mà Huyên Huyên không nhịn được mà nói thầm một tiếng: "Kẹo que và kem ly đều không còn nữa."

Cô Từ bắt đầu cười ha hả, xoay người trở lại văn phòng, lấy ra ba cái kẹo que từ trong ngăn kéo, cho một người cho một cái.

Ba đứa nhóc rất là cao hứng, đây chính là "Phụng chỉ" ăn kẹo.

Phải biết, trong ngày thường bọn nhỏ đều không được ăn vặt ở trong nhà trẻ. Nếu như bị phát hiện thì phải lấy đồ ăn vặt ra chia sẻ với mọi người.

Quả nhiên, lúc các nàng ngậm kẹo que trở lại sân chơi, lập tức nghênh đón một đống ánh mắt hâm mộ của những người bạn nhỏ khác, làm cho nàng vô cùng đắc ý.

"Chúng ta lại đi nhặt ít tiền." Huyên Huyên nói với vẻ vô cùng tự tin.

Sau đó các nàng lại chạy về cái cây vừa nãy.

Sau đó các nàng nhìn thấy một ông lão đầu trọc, đang tìm cái gì đó ở dưới cây.

Ông lão mặc một bộ đồ màu xanh, nhìn rất có tinh thần, chính là tóc có chút ít.

"Ồ, bạn nhỏ, trong nhà trẻ không được ăn đồ ăn vặt nha." Hắn cười nói với ba người.

"Cô giáo cho chúng cháu ăn, nói chúng cháu rất tuyệt." Thẩm Di Nhiên lớn tiếng nói.

Nàng còn rất cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào ông lão trước mắt.

Ông lão thấy thế thì nở nụ cười.

"Đừng sợ, thầy là hiệu trưởng của các cháu."

Ba đứa nhóc nghe vậy thì rất là giật mình.

"Không đúng, không đúng, hiệu trưởng là một bà lão." Đào Tử lập tức lớn tiếng nói.

Nàng đã từng thấy bà nội hiệu trưởng, còn đứng nói chuyện rất nhiều ở trên bục giảng.

"Thân thể của bà nội hiệu trưởng của các cháu không tốt, cho nên học kỳ này ông sẽ là hiệu trưởng của các cháu." Ông lão cười nói.

Nhưng mà ba đứa nhóc quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa gào thét.

"Không tốt rồi, không tốt rồi, trong vườn trẻ có một lão đầu kỳ quái…"

Hiệu trưởng: o(╯□╰)o

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment