Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1405 - Chương 1405: Trên Đường Tan Học.

Chương 1405: Trên Đường Tan Học. Chương 1405: Trên Đường Tan Học.

Buổi chiều lúc tan học, vẫn là Tôn Nhạc Dao đến đón hai đứa nhóc.

Về phần hiểu lầm với vị hiệu trưởng kia đều đã được cô Từ làm sáng tỏ rồi.

Mà một trăm tệ kia cũng chính là của ông nội hiệu trưởng.

Nhưng mà toàn trường đều biết, bọn họ có một ông nội hiệu trưởng trọc đầu.

Nhìn thấy Tôn Nhạc Dao, Huyên Huyên đã không thể chờ đợi được nữa mà nói cho nàng, lúc xế chiều Đào Tử nhặt được một trăm tệ.

"Vậy sao? Vận may tốt như vậy? Tiền kia chạy đi đâu rồi?"

"Giao cho cô giáo rồi."

"Như này là được rồi, nhặt được đồ vật thì nên trả lại cho người khác, không thể chiếm làm của riêng được, các con đã làm rất tốt."

Đào Tử và Huyên Huyên được đến khích lệ, hai người đều rất vui vẻ.

"Cô giáo còn nói muốn giao cho chú cảnh sát, sau đó…"

Hai đứa nhóc một người nắm một tay của Tôn Nhạc Dao, vừa đi vừa kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Tôn Nhạc Dao nghe.

Cuối cùng, Huyên Huyên tổng kết lại một câu: "Chúng con vốn còn muốn mua kem ly và kẹo que, hiện tại tất cả đều không còn nữa rồi."

Nói xong nàng nhìn Tôn Nhạc Dao.

Tôn Nhạc Dao nào còn không rõ nàng có ý gì.

Thế là cười nói: "Cách làm của các con ngày hôm nay rất đúng, lát nữa mẹ sẽ mua kem ly và kẹo que coi như là khen thưởng cho các con đi."

Hai đứa nhóc nghe vậy thì lập tức hoan hô một tiếng, đạt được mục đích, hai nàng vô cùng hài lòng.

"Mẹ, dùng tiền của con mua đi." Huyên Huyên bỗng nhiên nói.

Nói xong nàng liền nhìn chằm chằm vào Tôn Nhạc Dao, nha đầu này, còn biết dùng kế sách quanh co, thông minh lắm.

Tôn Nhạc Dao trong lúc nhất thời còn không phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: "Tiền của con? Tiền gì?"

Huyên Huyên nghe vậy thì lộ ra vẻ giật mình, lẽ nào mẹ thật sự giống như mẹ của các bạn nhỏ khác, tiêu hết tiền của nàng rồi?

"Hồng bao lớn của con, tiền mừng tuổi nha?" Huyên Huyên nói rất nhỏ, rất yếu,

"Ồ." Tôn Nhạc Dao nghe vậy lúc này mới chợt hiểu.

"Thì ra con nói tới cái này sao? Mẹ đã cất giữ giúp con rồi."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, mẹ đã lừa gạt con bao giờ chưa?"

Huyên Huyên chăm chú suy nghĩ một chút, giống như là không có.

Sau đó nàng thở phào một hơi, nói: "Các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều nói ba mẹ lấy hết tiền mừng tuổi của các bạn đi, con còn tưởng rằng mẹ cũng giống như thế."

"Con không tín nhiệm mẹ như vậy sao?"

"Không có, con tin tưởng mẹ, mẹ chính là người mẹ tốt nhất." Huyên Huyên nghe vậy thì có chút cuống lên.

"Ha ha, mẹ tin con mà, đi nhanh một chút đi, đừng chậm trễ thời gian nữa." Tôn Nhạc Dao cười nói.

Hai đứa nhóc nghe vậy, lập tức vội vã mà chạy về phía trước vài bước, thế nhưng không được một hồi, lại chậm lại.

Thế là Tôn Nhạc Dao quay sang hỏi Đào Tử vẫn luôn không nói chuyện: "Đào Tử, tiền mừng của cháu tuổi đâu? Cũng là ba ba cất giúp cháu sao?"

"Tiền của cháu đều cho ba ba cưới vợ rồi." Đào Tử nói với vẻ mặt thành thật.

Tôn Nhạc Dao: ...

Thấy Tôn Nhạc Dao không nói lời nào, Đào Tử lại cường điệu lần nữa: "Là thật nha, lúc ăn tết, cháu có thật nhiều thật nhiều hồng bao, có thật nhiều thật nhiều tiền, toàn bộ đều cho ba ba rồi."

Đào Tử mở cánh tay ra, dáng vẻ khuếch đại.

Tôn Nhạc Dao bị nàng chọc cho bắt đầu cười ha hả.

Nhưng mà Huyên Huyên lúc này bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

"Đào Tử, vợ của ba em có phải là chị gái của chị đúng không?"

"Đúng rồi."

"Vậy tiền của em có phải là đều ở chỗ của chị gái hay không?"

Đào Tử: (ΩДΩ)

Nàng còn không nghĩ tới vấn đề này.

"Cho nên, tiền của em đều ở chỗ của mẹ sao?" Đào Tử vui mừng hỏi.

Tôn Nhạc Dao bên cạnh nghe hai đứa nhóc nói chuyện, cảm thấy các nàng đúng là quá đáng yêu, quá thú vị rồi.

"Ba cháu hẳn là sẽ không tiêu tiền của cháu dâu. Ba cháu bây giờ đã là ông chủ lớn, rất có tiền." Tôn Nhạc Dao nói.

"Ông chủ lớn?"

Đào Tử biểu thị nghe vậy lại một mặt ngờ vực, biểu thị nàng không quá tin tưởng.

"Đúng vậy, ông chủ lớn, có rất nhiều rất nhiều tiền, nhiều đến mức xài không hết."

"Tiêu không hết thì phải làm sao bây giờ?" Huyên Huyên có chút ngạc nhiên hỏi.

"Cho nên hắn mở một công ty, dùng tiền của mình trợ giúp những người không có tiền kia. Chỗ mà chị gái của con hiện tại đang đi làm chính là công ty mà ba của Đào Tử mở."

Tôn Nhạc Dao cố gắng dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích cho hai người bọn họ.

"Con không có tiền, →_→" Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức nói.

“Cháu cũng không có tiền, cháu nghèo rớt mồng tơi." Đào Tử cũng lập tức nói.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Tôn Nhạc Dao rồi nói: "Chúng cháu cần trợ giúp."

Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì mừng đến không được.

"Con nói những lời này với mẹ làm gì, đi nói với Tứ Hải."

"Đúng, con tìm ông chủ nói." Huyên Huyên nắm chặt quả đấm nhỏ, nói với vẻ hết sức chăm chú.

"Cháu cũng phải hỏi ba ba, xem tiền của cháu còn có nữa không."

"Sau đó mua rất nhiều kem ly, thật nhiều kẹo que." Huyên Huyên hưng phấn nói.

"Vậy cũng không được, trẻ nhỏ không thể ăn quá nhiều kem ly và kẹo que được." Tôn Nhạc Dao đưa tay gõ đầu nàng một cái.

"Mẹ, không thể đánh đầu con, con sẽ biến thành ngu ngốc." Huyên Huyên che đầu nhỏ bất mãn nói.

"Mẹ không đánh đầu con, cũng không thấy con thông minh lên."

"Mới không phải, con rất thông minh, con là đứa nhỏ thông minh nhất." Huyên Huyên hầm hừ nói.

"Vậy con nói cho mẹ biết, con thông minh chỗ nào rồi?"

"Nơi này, mẹ nhìn cái đầu tròn tròn này của con đi, rất thông minh." Huyên Huyên nói với vẻ rất tự tin.

Đào Tử sờ sờ đầu nhỏ của mình, đầu của nàng cũng rất tròn, xem ra cũng rất thông minh.

Nhưng mà nàng lại sờ được mấy bím tóc trên đầu, lúc này mới nhớ tới, sáng sớm Lưu Vãn Chiếu có buộc tóc cho nàng.

Bím tóc này đã làm cho này được đắc ý một phen ở trong nhà trẻ.

Nhìn thấy người nàng liền nói, đây là mẹ nàng buộc giúp nàng, ngay cả giáo viên của những lớp khác đều không bỏ qua.

"Bà Tôn, tóc này là mẹ cháu tết giúp cháu nha, có phải là rất đẹp hay không?"

"Cháu phải gọi bà là bà ngoại." Tôn Nhạc Dao đưa tay vuốt vuốt mấy bím nhóc nhỏ ngổn ngang trên đầu nàng lại cho chỉnh tề.

"Bà ngoại."

"Ơi..."

“Hì hì…”

"Gọi dì nhỏ." Huyên Huyên cười trộm nói.

"Nắm mặt chị."

"Nắm không được."

"Chị đừng chạy, em có thể nắm được."

"Không chạy chính là đứa ngốc, chị thông minh lắm đó nha."

"Cẩn thận xe."

Tôn Nhạc Dao thấy hai nàng bắt đầu đuổi nhau thì vội vàng nhắc nhở.

Nhưng mà hai đứa nhóc lại làm như mắt điếc tai ngơ.

Thế là Tôn Nhạc Dao lấy ra đòn sát thủ.

"Chạy nữa, kem ly và kẹo que sẽ không còn nha." Tôn Nhạc Dao hời hợt nói.

Hai đứa nhóc lập tức giống như bị điểm huyệt.

"Cháu không chạy nữa, cháu chỉ là đi nhanh hơn một chút." Đào Tử xoay người đi trở về, kéo tay Tôn Nhạc Dao.

Huyên Huyên xoay người lại, chớp chớp con mắt.

“Con chỉ là đùa giỡn với Đào Tử một chút thôi. Đào Tử, không thể như vậy nha, như vậy rất nguy hiểm."

Nàng vừa nói, vừa đi trở lại, kéo tay Tôn Nhạc Dao.

"Hai đồ vật nhỏ này." Tôn Nhạc Dao cười lắc lắc đầu.

Ở chung với bọn nhỏ vĩnh viễn không thiếu niềm vui sướng, người phảng phất như đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tôn Nhạc Dao không nuốt lời, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi đã mua cho các nàng mỗi người mua một cái kem ly và một cái kẹo que.

Nhìn hai đứa nhỏ vui sướng.

Trong lòng nàng cũng cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.

Cuộc sống như thế thật tốt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment