Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1406 - Chương 1406: Đứa Nhỏ Lao Động Cần Cù.

Chương 1406: Đứa Nhỏ Lao Động Cần Cù. Chương 1406: Đứa Nhỏ Lao Động Cần Cù.

Lúc Đào Tử và Huyên Huyên trở lại sơn trang Bích Hồ, kem đã bị các nàng ăn xong, chỉ còn dư lại kẹo que.

Túi xách trống rỗng lúc lắc phía sau mông, bình nước nhỏ đeo nghiêng, đội mũ lưỡi trai màu vàng, nhìn rất đáng yêu.

Tôn Nhạc Dao cũng không cầm giúp các nàng, một mặt không nặng, mặt khác trẻ nhỏ đeo túi sách là chuyện hiển nhiên, nên chậm rãi bồi dưỡng thói quen cho các nàng.

Chờ tới cửa, Đào Tử trực tiếp về nhà mình, Huyên Huyên lập tức đi theo phía sau nàng, lại bị Tôn Nhạc Dao kéo lại.

"Con muốn làm gì?"

"Con phải về nhà." Huyên Huyên nhìn Tôn Nhạc Dao với vẻ mặt kỳ quái.

"Nhà con ở đây." Tôn Nhạc Dao chỉ vào cửa lớn nhà mình, nói với vẻ rất là bất đắc dĩ.

"Ha ha, con quên mất." Huyên Huyên hơi ngượng ngùng mà cười cười.

"Nhà mình còn có thể quên được sao?" Tôn Nhạc Dao cũng rất là bất đắc dĩ.

"Hiện tại nhớ chưa? Đi về nhà cho mẹ."

"Con không, con muốn đến nhà Đào Tử chơi." Nàng nói xong xoay người liền chạy.

"Con vật nhỏ này." Tôn Nhạc Dao rất là bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, các nàng nghe thấy tiếng cười hia hia của Uyển Uyển ở trong sân.

Hai đứa nhóc lại càng thêm sốt ruột, vội vàng đẩy cửa sân ra, sau đó hai đứa nhóc ngây người rồi.

Đào Tử gãi gãi đầu nhỏ, lùi về sau mấy bước, đi ra bên ngoài một lần nữa, nhìn xung quanh.

"Làm sao thế?" Tôn Nhạc Dao đi tới từ phía sau, kỳ quái hỏi.

"Tôn… Bà ngoại, đây là nhà cháu sao?"

"Đứa ngốc nhỏ, đương nhiên là nhà cháu rồi, không phải nhà cháu… Ạch…"

Tôn Nhạc Dao nhìn thấy cầu trượt to lớn trong sân thì không khỏi sửng sốt.

"Hia hia …" Đúng lúc này, Uyển Uyển trượt xuống từ trên cầu thang trượt.

Nàng cũng nhìn thấy Đào Tử và Huyên Huyên, hưng phấn vẫy vẫy tay nhỏ với các nàng.

"Đào Tử, Huyên Huyên, các em tan học rồi nha."

Hai đứa nhóc ngơ ngác mà gật gật đầu.

Sau đó Đào Tử hỏi trước: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Vì sao lại có một cái cầu trượt lớn như vậy?"

"Đây là ông chủ làm trong ngày hôm nay nha, còn có xích đu nữa."

Uyển Uyển chỉ về phía dưới cây lớn, các nàng lúc này mới chú ý tới dưới cây còn có một cái xích đu.

"Oa… Cầu trượt pháo đài, em muốn chơi." Huyên Huyên hưng phấn xông qua.

Sau khi tiến vào pháo đài, bên trong có không gian rộng rãi, bốn phía được trang trí bằng các vật đáng yêu, ngoài ra, còn có thật nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi, nhìn như là một quầy bán đồ lặt vặt.

Hơn nữa ở phía sau cùng còn có cái cầu thang uốn lượn mà lên, có thể đi thẳng tới lầu hai.

Đào Tử cũng đi vào, tò mò đánh giá bốn phía.

Đây quả thật chính là Thiên đường nha.

Đặc biệt là một đống đồ ăn vặt lớn, các nàng cảm thấy kẹo que trong miệng đều không còn ngọt nữa rồi.

Tôn Nhạc Dao cũng tò mò khom lưng đi vào.

Cửa pháo đài rất thấp, nàng nhất định phải khom người mới có thể đi vào. Thế nhưng sau khi đi vào, nàng phát hiện không gian bên trong tương đối lớn, nàng căn bản không cần khom người.

"Tứ Hải cũng thực sự là…"

Tôn Nhạc Dao cũng không thể không khen là Hà Tứ Hải có tâm, tuổi thơ của mỗi một đứa bé đại khái đều muốn một căn phòng nhỏ như vậy.

"Tuy rằng nơi này có rất nhiều đồ ăn vặt, thế nhưng các cháu không được ăn quá nhiều nha." Tôn Nhạc Dao dặn dò.

"Hia hia hia… Ông chủ cũng nói như vậy, còn bảo cháu giám sát các nàng. Nếu như các nàng ăn vụng thì cháu sẽ nói cho ông chủ, ông chủ tịch thu toàn bộ số đồ ăn vặt này."

Huyên Huyên nghe vậy có chút giật mình, nàng mới vừa rồi còn đang suy nghĩ sẽ được ăn uống thả cửa.

Mà lúc này Đào Tử đã bò lên cầu thang.

Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng vội vàng đuổi theo.

"Đưa túi xách và ấm nước xuống…"

...

Ba đứa nhỏ vui vẻ chơi đùa, trong sân tràn ngập tiếng cười.

Tôn Nhạc Dao cầm túi xách và ấm nước nhỏ của các nàng rồi đi vào trong nhà.

Hà Tứ Hải vừa vặn đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy nàng liền vội vàng chào hỏi.

"Mẹ, cực khổ rồi, để người đi nhiều một chuyến."

"Đều là người một nhà, nói những thứ này làm gì?" Tôn Nhạc Dao để đồ trên tay xuống rồi nói.

Nàng vô cùng hài lòng đối với người con rể có thể nói là một - không - hai này.

"Đúng rồi, cầu trượt ở bên ngoài kia là con làm trong ngày hôm nay sao?"

"Đúng, mấy ngày trước trời mưa, con thấy ba đứa nhóc ở nhà quá tẻ nhạt, cho nên liền làm một căn phòng bí mật nhỏ để cho các nàng có thể chơi đùa cùng nhau.”

"Con đó nha, cứ nuông chiều các nàng đi, con nói con làm phòng nhỏ thì làm phòng nhỏ thôi, còn bỏ nhiều đồ ăn vặt như vậy vào làm gì?"

"Căn phòng nhỏ trống rỗng, luôn phải bổ sung chút gì đó, lại nói bọn nhỏ đều nghe lời, nói với các nàng một tiếng thì các nàng hẳn là sẽ nghe theo."

"Ai, mẹ thực ra cũng không lo lắng về Uyển Uyển và Đào Tử, chỉ lo đứa nhóc ham ăn nhà chúng ta thôi, không cho nàng ăn quả thực không khác gì là đang giết nàng cả, suốt ngày kêu gào."

"Ha ha…"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì bật cười, nào có ai lại đi nói con gái của mình như vậy, nhưng mà Tôn Nhạc Dao cũng là nói thật.

"Yên tâm đi, nàng sẽ nghe lời của con." Hà Tứ Hải nói.

Bởi vì quan hệ khế ước, lời nói của Hà Tứ Hải hữu hiệu hơn nhiều so với lời nói của người làm mẹ như Tôn Nhạc Dao.

"Được rồi, con làm cũng đã làm rồi, mẹ hiện đang nói cái gì cũng đã chậm. Nhưng mà sau khi đồ ăn vặt bên trong hết rồi thì không nên mua nữa, có thể bỏ chút trái cây vào."

"Con biết rồi, người ngồi một hồi, con vào nhà bếp, tối hôm nay, mẹ ở lại ăn cơm với chúng con đi."

"Không được, mẹ không trở về nhà nấu cơm, cha con trở về sẽ đói bụng mất."

"Vậy thì để hắn qua đây luôn đi, cũng không phải là chuyện gì lớn.”Hà Tứ Hải nói.

"Được đó, con buổi tối làm món gì?" Tôn Nhạc Dao cũng không khách sáo.

"Buổi tối con chuẩn bị nướng đồ ở trong sân."

"Ồ, ý tưởng này không tệ, chúng ta đã chuyển tới đây rất nhiều ngày rồi mà còn chưa tụ tập cùng nhau, có nhiều nguyên liệu hay không? Nếu như nhiều thì gọi ba mẹ của Uyển Uyển đến luôn, tối hôm nay chúng ta cùng nhau tụ tập."

"Ý tưởng này không tệ, có rất nhiều nguyên liệu, mẹ liên lạc với bọn họ một chút, hỏi một chút xem đêm nay có rảnh rỗi hay không."

"Nhất định sẽ rảnh rỗi." Tôn Nhạc Dao cười nói.

Sau đó nàng lấy điện thoại di động ra liên hệ với Chu Ngọc Quyên.

Mà Hà Tứ Hải thì quay về nhà bếp tiếp tục bận việc của mình.

Không bao lâu sau, Tôn Nhạc Dao cũng đi vào giúp đỡ.

Công việc chủ yếu là chuẩn bị nguyên liệu để buổi tối nướng ăn, trừ bỏ rửa sạch và thái nhỏ ra thì chính là ướp chút gia vị.

Không bao lâu sau, Chu Ngọc Quyên mang theo một ít nguyên liệu nấu ăn và một chai rượu đỏ từ nhà mình đến.

Uyển Uyển nhìn thấy mẹ liền đi theo phía sau nàng rồi cùng vào nhà bếp, thấy mẹ giúp đỡ làm việc, nàng cũng muốn giúp đỡ.

Hà Tứ Hải cũng không có bởi vì nàng nhỏ mà ghét bỏ nàng, còn giao cho nàng một ít nhiệm vụ đơn giản.

Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên nhìn ở trong mắt, đều nở nụ cười.

Hà Tứ Hải có lẽ không biết nên làm thế nào để giáo dục trẻ nhỏ, thế nhưng rất nhiều cách làm tự nhiên lại chính là phương thức giáo dục tốt nhất, căn bản không cần chú ý quá mức.

Đào Tử và Huyên Huyên chơi một hồi lâu, mới phát hiện thiếu mất một người, lúc này mới chạy vào trong phòng tìm kiếm Uyển Uyển.

Thấy Uyển Uyển đang giúp đỡ bận bịu ở trong nhà bếp, các nàng lập tức cũng muốn giúp đỡ.

Cũng may nhà bếp rất lớn, nếu không vẫn đúng là sẽ có chút chen chúc.

Uyển Uyển làm một mình vốn còn đang làm nghiêm túc và cẩn thận.

Nhưng mà sau khi Đào Tử và Huyên Huyên đi vào, ba đứa nhóc lại làm không được chuyên chú cho lắm, vừa làm vừa chơi.

Nhưng mà mấy người lớn cũng không quản các nàng, có thể giúp đỡ làm việc, đã đứa nhỏ cực kỳ tuyệt vời rồi.

Nhưng mà làm một hồi, Huyên Huyên bỗng nhiên nhắc đến chuyện tiền.

"Ông chủ, em không có tiền." Nàng nói với Hà Tứ Hải.

"Con cũng thế, con là bảo bảo nghèo." Đào Tử vội vàng nói.

Hà Tứ Hải có chút mơ hồ, không biết các nàng vì sao lại đột nhiên nói như vậy.

"Cho nên?"

Cho nên…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment