Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1407 - Chương 1407: Ba Đứa Nhỏ Nghèo.

Chương 1407: Ba Đứa Nhỏ Nghèo. Chương 1407: Ba Đứa Nhỏ Nghèo.

"Ông chủ, hai chúng em cần trợ giúp." Huyên Huyên bỗng nhiên ôm chầm lấy Đào Tử ở bên cạnh.

"Trợ giúp cái gì?"

"Trợ giúp mua đồ, ăn ngon, chơi vui." Huyên Huyên hưng phấn nói.

"Nghĩ đẹp nha, nhưng mà tại sao lại muốn anh trợ giúp các em." Hà Tứ Hải cười nói.

"Mẹ nói anh có thật nhiều tiền, nhiều đến xài không hết, cho nên mở một cái công ty trợ giúp người không có tiền, dùng tiền giúp đỡ." Huyên Huyên lập tức nói.

Tôn Nhạc Dao cười cười, sau đó nói lại chuyện đã xảy ra một lần.

Hà Tứ Hải lúc này mới chợt hiểu.

Sau đó trong ánh mắt chờ mong của Đào Tử và Huyên Huyên, hắn lắc lắc đầu: "Không được."

"Vì sao không được? Chúng em cũng không có tiền, chúng ta cũng là đứa trẻ nghèo nha." Huyên Huyên trợn mắt lên, nói.

Đào Tử dẩu miệng, biểu thị rất tức giận.

"Bởi vì ba chỉ trợ giúp những người cần trợ giúp."

"Chúng con cũng cần." Đào Tử nói.

"Đào Tử nói đúng." Huyên Huyên phụ họa.

"Các con thì cần cái gì? Không thiếu ăn, không thiếu mặc."

"Thiếu ăn, thiếu ăn, em muốn ăn kem ly." Huyên Huyên vội vàng nói.

Khá lắm, liền bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tăng cơ cấu giúp đỡ của quỷ từ thiện lên sao.

"Được rồi, bởi vì các em ngày hôm nay ở nhà trẻ đã biểu hiện rất tốt, hiện tại lại giúp anh làm việc, lát nữa sẽ mua cho các em."

Huyên Huyên nghe vậy đang muốn hoan hô, Tôn Nhạc Dao lại lên từ chối: "Không được, các con vừa nãy đã ăn một cây kem rồi, ngày hôm nay không thể ăn nữa."

"Các em ăn kem rồi?"

Uyển Uyển vẫn luôn ngồi im lặng ở bên cạnh lập tức nhìn sang.

Huyên Huyên gật gật đầu.

"Các em ăn kem ly, sao lại không nói với chị một tiếng? Hừ ~, còn không gọi chị cùng ăn." Uyển Uyển hầm hừ nói.

"Bởi vì… Bởi mang kem về sẽ tan mất nha." Huyên Huyên vội vàng giải thích.

Mà Đào Tử lại nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

"Ba ba, thật nhiều thật nhiều tiền mừng tuổi của con đều dùng để cưới vợ rồi sao?" Đào Tử ngước cổ hỏi.

"Đương nhiên là không, bã đã cất giúp con rồi, sau này chờ con lớn rồi sẽ trả lại toàn bộ cho con." Hà Tứ Hải cười nói.

"Bà đã nói rồi, ba con sẽ không tiêu tiền của con đâu." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh cười nói.

Đào Tử nghe vậy thì chớp chớp con mắt, nói: "Vậy ba hiện tại cũng không phải là nghèo rớt mồng tơi nữa rồi?"

" y… Không phải, con không thấy chúng ta hiện tại đã có xe lớn, nhà lớn rồi sao? Đương nhiên không còn nghèo rớt mồng tơi nữa rồi."

"Nhưng mà… Nhưng mà… Ba không có làm thật nhiều việc, tiền đều là từ đâu đến?" Đào Tử hỏi với vẻ mặt rất là nghi hoặc.

Dưới cái nhìn của nàng, trước đây ba ba mỗi ngày đều bận từ sớm đến muộn, trên người bẩn bẩn thối thối, nhưng lại không có rất nhiều tiền, là người nghèo rớt mồng tơi.

Nhưng bây giờ ba ba hầu như mỗi ngày đều ở nhà, trên người sạch bóng lại thơm thơm, tại sao có thể có tiền cơ chứ?

Con người không phải là chỉ có làm việc mới có tiền, không làm việc thì sẽ không có tiền hay sao?

"Chuyện này…" Hà Tứ Hải không biết nên giải thích với nàng như thế nào.

Cũng may vào lúc này, Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh giúp đỡ giải vây.

Nàng cười nói: "Bởi vì ba cháu là ông chủ lớn nha."

"Ông chủ lớn?"

Nàng ngước đầu, cẩn thận nhìn Hà Tứ Hải, làm sao đều cảm thấy ba ba không giống ông chủ lớn một chút nào.

"Ba không giống ông chủ lớn, vậy ba giống cái gì?"

"Giống ba ba nha."

"Đứa ngốc, đi chơi đi, trẻ nhỏ không cần bận tâm chuyện của người lớn. Nhưng mà chúng ta hiện tại có tiền rồi, con muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần cân nhắc quá nhiều giống như trước đây nữa. Thế nhưng chúng ta cũng không thể lãng phí, chỉ nên mua những thứ mà bản thân mình cảm thấy cần thiết thôi."

Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, vuốt gương mặt nhỏ của nàng, tràn đầy thương tiếc.

Đào Tử từ nhỏ đã quá quen với cuộc sống khổ cực, biết trong nhà mình rất nghèo, còn thiếu rất nhiều tiền.

Nàng rất hiểu chuyện, cho nên xưa nay đều không đòi Hà Tứ Hải mua cái này, mua cái kia.

Đều là hắn chủ động mua cho nàng, nàng mới sẽ nhận, không mua cho nàng, nàng trên căn bản sẽ không mở miệng xin.

Nàng đều là cho là mình rất nghèo, Hà Tứ Hải rất nghèo.

Như vậy không phải là không được, thế nhưng Hà Tứ Hải lại hi vọng nàng có thể sống tự tại hơn một chút, không cần quá mức sợ đầu sợ đuôi trong cuộc sống.

Hắn cố gắng kiếm tiền là vì cái gì, chính là vì cuộc sống tốt hơn, vì Đào Tử có một cuộc sống tốt hơn, nếu không tất cả sẽ không có ý nghĩa.

"Chuyện kia…" Đào Tử nhếch miệng nói.

"Chuyện gì mà không thể nói với ba ba? Bất cứ chuyện gì cũng có thể nói cho ba nghe nha." Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nói.

"Chuyện kia, chúng con cần một ít kem." Đào Tử nghe vậy liền lớn tiếng nói.

Hai đứa nhóc đang lôi kéo nhau nghe vậy thì lập tức nhìn sang.

Hà Tứ Hải cười ha ha rồi nói: "Đương nhiên là có thể, nhưng mà không thể ăn nhiều, một ngày chỉ có thể ăn một cái."

"Được nha." Đào Tử vui vẻ đáp một tiếng.

"Như này là được rồi, bất cứ chuyện gì, bất kỳ lời gì cũng có thể nói với ba nha, đi chơi đi."

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên mông nàng.

Đào Tử lúc này mới cao hứng chạy trở về.

"Đào Tử…"

Huyên Huyên lập tức xẹt tới, nàng đã nghe thấy lời nói vừa nãy của Hà Tứ Hải rồi nha.

"Chúng ta là bạn bè tốt nhất có đúng hay không." Nàng trơ mặt ra nói.

Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh thấy thề thì không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.

"Nha đầu này, luôn khiến cho mọi người đều cho rằng nhà mình nghèo đến mức không cho nàng ăn."

"Huyên Huyên từ nhỏ đã như vậy phải không?"

"Ha ha."

Nói đến đây, Tôn Nhạc Dao không nhịn được mà nở nụ cười.

"Lúc nàng vừa mới sinh ra cứ khóc không ngừng, dỗ thế nào cũng không được. Cuối cùng, y tá dùng ống tiêm cho nàng uống chút đường glu-cô, nàng lập tức yên tĩnh lại. Y tá còn nói đùa, đứa nhỏ này sau này nhất định sẽ là một nhóc ham ăn, không nghĩ tới lại đúng thật."

"Điểm ấy thực ra hẳn là giống với lão gia tử đi?" Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.

Ông nội của Huyên Huyên - Lưu Tâm Viễn, trong ấn tượng của Hà Tứ Hải thì là một người ăn rất được, chay mặn không kỵ.

"Đúng, Huyên Huyên đúng là rất giống ông nội nàng, lão gia tử bữa chính ăn thịt, trong nhà lại càng không thiếu đồ ngọt. Bọn dì đều cảm thấy ăn uống như vậy không khỏe mạnh, nhưng đi bệnh viện kiểm tra lại không có bệnh gì cả, thân thể rất tốt. Trái lại là bà nội của Huyên Huyên, rất chú ý đến chuyện ăn uống, nhưng thân thể lại không tốt lắm, biết tìm ai nói lý đây."

"Thể chất của mỗi người không giống nhau, không thể quơ đũa cả nắm được." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nói.

Nàng lớn tuổi như vậy rồi, hạng người gì mà chưa từng thấy, ông nội của Huyên Huyên cũng không tính là ví dụ, còn có rất nhiều người như vậy, không phục không được.

"Cho nên, Huyên Huyên từ nhỏ đã là một tên ăn bánh hàng, đồ ăn vặt trong nhà trên căn bản đều vào bụng của nàng, chị gái nàng lại ăn rất ít."

Mấy người lớn trò chuyện, ba đứa nhóc cũng đang nói chuyện.

Lúc này liền nghe Uyển Uyển nói với Đào Tử và Huyên Huyên: "Chị không phải là đứa nhỏ nghèo, chị có rất nhiều tiền."

Nàng nói xong liền móc móc ở trong túi trước ngực mình, sau đó đưa tay kéo một cái, kéo ra một túi bảo thạch.

"Chị có bảo thạch, thật nhiều thật nhiều tiền, hia hia…"

"Có thể mua kem ly không?" Huyên Huyên hỏi ngược lại.

Uyển Uyển: o(╯□╰)o

Thế là, nàng đứng dậy, chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải rồi nói: "Ông chủ, em cũng là đứa trẻ nghèo, hia hia hia…"

Hà Tứ Hải: \-_-

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment