Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1408 - Chương 1408: Chị Em.

Chương 1408: Chị Em. Chương 1408: Chị Em.

Thời tiết tối hôm nay vô cùng tốt, trăng sáng sao thưa, gió nhẹ thổi qua, mang đi từng tia khí nóng của ban ngày.

Hà Tứ Hải bận nướng xiên, Lưu Trung Mưu và Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh làm trợ thủ.

Mấy người phụ nữ thì rán luộc một ít đồ ăn ở bên cạnh, buổi tối không chỉ có mỗi đồ nướng.

Mà hai đứa nhóc thì đang nhảy nhót tưng bừng chỗ cầu trượt.

Về phần tại sao là hai, là bởi vì một đứa nhóc đang ngồi ở bên cạnh Hà Tứ Hải.

Nàng biểu thị nàng muốn ăn đồ ông chủ nướng ngay lập tức.

Còn ai khác ngoài Huyên Huyên nữa.

Quả nhiên, chuỗi thịt Hà Tứ Hải nướng xong đầu tiên đã vào miệng của nàng, thực sự là cực kỳ thỏa mãn.

Uyển Uyển và Đào Tử cũng nghe mùi mà tìm tới.

"Ăn ít đồ nướng một chút, bên này có rán bò bít tết và tôm, các cháu có thể ăn những thứ này nữa." Chu Ngọc Quyên nói với các nàng.

"Nhưng mà, con vẫn cảm thấy thịt nướng của ông chủ ngon hơn."

Đừng nhìn mấy người các nàng nhỏ, thế nhưng khẩu vị lại rất nặng, đều yêu thích ăn đồ ăn tươi mặn.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu đi tới, muốn cầm mấy xâu thịt.

"Em cũng ăn ít một chút."

"Hừ, em còn chưa ăn đâu, thật mất hứng." Lưu Vãn Chiếu dẩu miệng bất mãn nói.

“Hừ, em còn chưa ăn được rất nhiều đây, thật mất hứng." Huyên Huyên ở bên cạnh chống nạnh, giậm chân một cái, miết miệng nhỏ, học theo dáng vẻ của chị gái.

Khá lắm, không chỉ học được mà còn vượt qua.

Lưu Vãn Chiếu đưa tay muốn đánh, nàng lập tức ôm đầu gọi mẹ.

"Mẹ, chị đánh đầu của con, sẽ đánh con thành đứa ngốc."

"Không đánh thì em cũng có thông minh lên được chút nào đâu." Lưu Vãn Chiếu khinh thường nói.

"Nói lung tung nha, em nói cho chị biết nha, chị đây gọi là mập mạp."

"Mập mạp? Cái gì mập mạp? Chị béo chỗ nào rồi?" Lưu Vãn Chiếu cúi đầu nhìn chính mình một chút, có chút tức giận nói.

"Anh thấy nàng hẳn muốn nói là phỉ báng." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Lưu Vãn Chiếu: …

"Ai…" Hà Tứ Hải thở dài một tiếng rồi lắc lắc đầu.

Hắn vẫn cho rằng chuyện mang thai ngốc ba năm chỉ là lời nói mà thôi, bây giờ xem ra đúng là thật rồi.

"Anh là có ý gì? Sao bỗng nhiên lại thở dài?" Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

Huyên Huyên bên cạnh trợn mắt lên, giật mình nhìn chị gái.

"Chị gái, chị thật là lợi hại, ông chủ ai cũng không cho ai? Chị đây gọi là không giảng đạo lý sao?" Huyên Huyên kinh ngạc hỏi.

"Ha ha, em là Đào không nói lý." Đào Tử ở bên cạnh, giơ một xâu thịt dê lên cao rồi nói.

"Đào Tử, em ăn chậm một chút, chừa chút cho chị." Huyên Huyên lúc này mới phản ứng được, mình chỉ lo nói chuyện.

Nhưng mà Huyên Huyên vừa mới dứt lời, Đào Tử đã ăn sạch thịt trên xiên, chỉ còn một cái xiên trống rỗng.

Huyên Huyên: …

"Đều tại chị." Nàng quay đầu, oán giận Lưu Vãn Chiếu.

"Làm sao có thể trách chị được? Lại không phải là chị ăn xiên thịt." Lưu Vãn Chiếu cảm thấy cạn lời rồi.

"Em là Huyên không nói lý, không thèm quan tâm đến chị nữa, đồ chị gái ngốc nghếch.”

"Chị ngốc chỗ nào rồi, em ngày hôm nay phải nói rõ cho chị." Lưu Vãn Chiếu xoa eo, tức giận hỏi.

"Ngốc chỗ nào? Ông chủ vừa nãy ai ~ một cái, chị không nghe thấy sao? Hắn chính là đang nói chị là kẻ ngốc đó, còn hỏi một đứa bé như em, ha ha…" Huyên Huyên tùy tiện cười nói.

Gương mặt Lưu Vãn Chiếu trở nên âm trầm.

Tiếng cười của Huyên Huyên kẹt ở trong cổ họng, nấc ~ một hồi, thiếu chút thì khiến cho mình sặc.

Nhưng mà, rất nhanh nàng liền nhìn thấy Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh.

Thế là nàng không sợ nữa.

Nàng xoa eo, ưỡn bụng, trợn mắt lên, nói: "Em không sợ chị nha."

"A, lá gan lớn hơn rồi đúng không." Lưu Vãn Chiếu có chút ngoài ý muốn nói.

"Nếu như chị dám đánh em, em sẽ nói cho mẹ." Huyên Huyên nói.

"Nói thì cứ nói, đánh trước rồi lại nói." Lưu Vãn Chiếu đưa tay chuẩn bị đánh mông nàng.

Nhưng mà nàng mới vừa giơ tay lên, Huyên Huyên đã lập tức kêu oa oa.

"Mẹ, chị đánh con."

Nàng ồn ào, xoay người chạy về phía Tôn Nhạc Dao, trốn ở sau lưng nàng.

" y…" Lưu Vãn Chiếu nhìn bàn tay mình một chút, một mặt không nói gì.

"Nhìn xem con cũng đã lớn như vậy rồi, làm sao cả ngày đều bắt nạt em gái thế?" Tôn Nhạc Dao ngăn cản Huyên Huyên, bất đắc dĩ nói với Lưu Vãn Chiếu.

"Con không có." Lưu Vãn Chiếu vội vàng thả tay xuống.

"Còn không có?" Tôn Nhạc Dao nhìn chằm chằm vào bàn tay của nàng.

"Thật sự không có, con còn chưa đánh nàng mà nàng đã ồn ào rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Vậy con không phải là có ý định muốn đánh nàng à. Con đã sắp là mẹ rồi đó, như vậy là không thể được."

"Đúng, như vậy là không thể được, sau này chị mà đánh em bé, chị sẽ biến thành một người mẹ siêu hung dữ." Huyên Huyên lập tức chui ra từ phía sau Tôn Nhạc Dao rồi nói.

"Mẹ, người nhìn xem, nhóc con này bây giờ vô cùng ghê gớm, không đánh không được nha. Yên tâm đi, con sẽ không đánh chết nàng đâu." Lưu Vãn Chiếu ra vẻ tuốt tuốt tay áo.

Huyên Huyên nghe vậy thì trợn mắt lên, còn muốn đánh chết mình?

"Gào gừ… Em muốn đánh chị nha."

Huyên Huyên nắm chặt quả đấm nhỏ, chui ra từ phía sau Tôn Nhạc Dao, vẻ mặt tức giận.

“Ai yo, em có thể đánh thắng được chị sao?" Lưu Vãn Chiếu nói với vẻ khinh thường.

"Sao em lại không đánh thắng được chị chứ, em nói cho chị biết trước, em có thể đánh chị thành dẹp dẹp." Huyên Huyên "Hung tợn" nói.

Hung manh hung manh.

"Em đánh thắng được lần nào rồi, mỗi lần không phải đều là bị đánh mông hay sao?" Lưu Vãn Chiếu đắc ý nói.

Huyên Huyên bỗng nhiên không tức giận nữa, xoay người nói với Tôn Nhạc Dao ở phía sau: "Mẹ thấy chưa, mỗi lần đều là chị đánh mông con, là bản thân nàng nói nha."

Tôn Nhạc Dao: (⊙o⊙)…

"Ai ~ "

Tôn Nhạc Dao lắc lắc đầu, thở dài sâu sắc, giọng điệu giống như đúc Hà Tứ Hải vừa nãy.

"Ai ~ "

Huyên Huyên cũng thở dài, sau đó lắc đầu một cái, giang hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lưu Vãn Chiếu: …

"Là ý nói chị ngốc sao?"

"Nếu không thì sao? →_→" Huyên Huyên nhìn nàng như là đang nhìn kẻ ngốc.

Lưu Vãn Chiếu không khỏi tức giận, lại bị nhóc con này cười nhạo rồi, mấu chốt là, mấu chốt là nàng lại thật sự bị lừa.

Thế là nàng hầm hừ xoay người đi tìm Hà Tứ Hải cầu an ủi.

Nhìn nàng rời đi, Huyên Huyên nhỏ giọng nói với Tôn Nhạc Dao: "Chị gái hình như không được thông minh cho lắm."

"Nói lung tung, chị gái của con luôn rất thông minh."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi."

"Như vậy nhất định là con đã trở nên thông minh rồi, khà khà…" Huyên Huyên cười trộm.

Tôn Nhạc Dao thực sự không nhịn được, xì một tiếng rồi nở nụ cười.

Nhóc con này thật sự là biết cách pha trò.

"Chồng, em ngốc lắm sao? Em rất thông minh có đúng hay không?" Lưu Vãn Chiếu chạy đến bên cạnh Hà Tứ Hải, hỏi.

"Đúng, em rất thông minh."

Hà Tứ Hải không do dự một chút nào.

"Hì hì, anh thật tốt, anh vẫn luôn hướng về phía em." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Không, anh chỉ là không tranh luận đúng sai với kẻ ngốc mà thôi." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại.

"Anh có ý gì? Là nói em ngốc có đúng hay không?"

"Ha ha..."

"Đánh anh nha."

Lưu Vãn Chiếu nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng đánh mấy cái ở sau lưng Hà Tứ Hải, lại bị Hà Tứ Hải một phát bắt được, sau đó nhét vào trong tay nàng một xiên thịt.

"Tuổi trẻ thực sự là tốt." Lâm Kiến Xuân bên cạnh lặng lẽ cảm khái một câu.

"Ai mà không đi qua từ tuổi trẻ chứ." Lưu Trung Mưu hờ hững nói.

"Há, xem ra giáo sư Lưu lúc còn trẻ cũng có không ít chuyện tình yêu." Ánh mắt của Lâm Kiến Xuân sáng lên, lập tức tán dương.

Lưu Trung Mưu nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó hời hợt nói: "Tôi không phải là kẻ ngốc."

Lâm Kiến Xuân cố ý nói như vậy, chính là muốn kích Lưu Trung Mưu nói một chút về chuyện tình yêu lúc còn trẻ của hắn. Nhưng mà Lưu Trung Mưu rất hiển nhiên cũng là một người thông minh.

Không phải chuyện gì đều có thể tùy tiện nói, cho dù là thật hay giả.

Hai người nhìn nhau, bắt đầu cười ha hả.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment