"Ai ~ "
Huyên Huyên ở bên cạnh thở dài khi nhìn những người lớn uống rượu và ăn xiên.
Vừa nãy các nàng ăn rất nhiều, mẹ quy định các nàng hiện tại không được phép ăn, chỉ có thể ăn hạt ngô luộc, còn có một chút Salad các thứ.
Nhưng là nàng còn muốn ăn thịt.
"Đây không phải thịt sao? Ăn rất ngon, con có thể chấm sốt cà chua." Tôn Nhạc Giao ở bên cạnh an ủi nàng nói.
Chỗ thịt mà nàng nói đến, là món bít tết được chiên đặc biệt cho ba người họ.
Món bò bít tết rất ngon, là Chu Ngọc Quyên mang từ nhà qua.
Vốn dĩ bò bít tết là cao lương mỹ vị hiếm có đối với ba đứa nhỏ, nhưng là bây giờ nó chả là gì so với các loại xiên nướng.
"Ai ~" Huyên Huyên lần nữa thở dài một tiếng.
Sau đó xiên một khối bò bít tết, "Đau buồn" mà nhét vào trong miệng.
"Cụng ly."
Đào Tử giơ lên nước trái cây, muốn cụng ly với mọi người.
"Ừ, chúng ta cùng nâng ly."
Chu Ngọc Quyên ngồi ở đối diện muốn cụng ly với nàng.
Đám người thấy thế, dồn dập cùng với nàng chạm cốc.
"Con cũng muốn, con cũng muốn." Huyên Huyên vội vàng nói.
Nhưng ở trong miệng nàng còn có một miếng thịt bò chưa nuốt xuống, khiến nàng trợn tròn mắt.
Tôn Nhạc Giao vội vàng giúp nàng vỗ lưng, thuận khí.
"Con không thể chậm lại một chút sao, cũng không có ai cướp của con." Tôn Nhạc Giao có chút tức giận nói.
Huyên Huyên nghe vậy, nhìn về phía Đào Tử với Uyển Uyển bên cạnh.
"Em mới không cướp của chị, em còn có rất nhiều."
"hiahiahia ... Ô ... Ô ..."
Uyển Uyển ở phía đối diện dùng một cái nĩa nhỏ xiên một miếng bò bít tết trên đĩa nhét vào trong miệng của mình.
Huyên Huyên vội vàng cúi đầu nhìn đĩa của mình, quả nhiên thiếu một miếng.
"Mẹ mẹ xem đi, Uyển Uyển cướp thịt của con ăn." Huyên Huyên cuống lên.
"Đâu? Hai người các con cách xa nhau như vậy mà."
"Rõ ràng có mà, mẹ xem, trên đĩa của con vừa nãy có một miếng thịt thật dài, hình tam giác vừa mới biến mất."
"Có lẽ là con nhớ lộn rồi? là con tự ăn hết rồi."
"Không thể, con chỉ ăn chỗ này, miếng thịt chỗ này và chỗ này, những chỗ khác đều không có ..."
Huyên Huyên dùng nĩa chỉ vào chỗ trống trên đĩa, ở phương diện ăn uống, nàng nhưng là rất nghiêm túc, tuyệt đối không qua loa.
"Uyển Uyển, không nên bắt nạt Huyên Huyên nha." Lúc này Hà Tứ Hải mở miệng nói chuyện.
Người khác không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn sao có thể không biết được chứ?
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển mỉm cười, dùng nĩa nhỏ chọc nhẹ vào miếng thịt bò đã được cắt sẵn ở trên đĩa.
Sau đó trên đĩa của Huyên Huyên lại có nhiều thêm một miếng thịt, lần này đám người rốt cuộc cũng hiểu là có chuyện gì xảy ra.
"Mẹ, mẹ xem, mẹ xem, con đã nói rồi mà, Uyển Uyển là người trộm thịt của con, chị ấy thường xuyên làm như vậy."
Đám người nghe vậy vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thần kỳ.
Mà Đào Tử ngồi ở bên cạnh nàng trợn mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lặng lẽ chen đi qua, đẩy đĩa thức ăn của mình về phía Uyển Uyển.
"hiahiahia ... Bốn người đang làm gì?"
"Giúp em lấy thịt của ba lại đây đi." Đào Tử vẻ mặt nghiêm túc nói.
Uyển Uyển hưng phấn gật đầu, sau đó đem nĩa ăn trên không trung xiên một cái, bỗng dưng thêm ra một cục thịt, sau đó đặt ở trong đĩa của Đào Tử.
Huyên Huyên: Σ(⊙▽⊙ "a
Ồ, hóa ra còn có thể làm như vậy à? Huyên Huyên luôn để ý đến Uyển Uyển dường như phát hiện ra được một thế giới mới.
Chỉ vội vàng trượt khỏi ghế xuống, bưng đĩa đẩy đến bên người Uyển Uyển.
"Chị Uyển Uyển, chúng ta là bạn thân của nhau, em yêu chị, em mời chị ăn thịt nha."
...
Hà Tứ Hải liếc nhìn phần thức ăn bị thiếu trên đĩa của mình, mỉm cười, không lên tiếng.
Ba đứa nhỏ còn tưởng rằng không bị phát hiện, ăn vui vẻ không ngớt.
Hà Tứ Hải ra hiệu cho Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh, rót một ít nước trái cây mới ép cho ba đứa nhỏ.
Thịt ăn nhiều sẽ ngán.
"Đến."
Lúc này Lưu Trung Mưu đưa tay qua, muốn cụng ly với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải vội vàng chạm nhẹ với hắn.
"Đúng rồi, giáo sư Lưu, gần đây bộ chính phủ đã đến tìm chúng tôi, nói họ có kế hoạch xây dựng một dự án làng nghệ thuật xung quanh Hợp Châu, hỏi thăm chúng ta có đầu tư hay không. Đối với lĩnh vực này tôi thật sự không hiểu lắm, có rất nhiều làng nghệ thuật ở Hợp Châu sao?"
"Không nhiều, nói trắng ra là làm nghệ thuật cần tiền, đất nghệ thuật ở Hợp Châu không có nhiều."
Lưu Trung Mưu nói rất đơn giản.
Hợp Châu rất nghèo, đây là sự thật không thể chối cãi, mà nghệ thuật chỉ dành cho những người có tiền, cái bụng cũng ăn không đủ no, ai còn sẽ đi làm nghệ thuật chứ.
Lưu Trung Mưu nếu không phải là bởi vì điều động công việc, hắn cũng sẽ không đến Hợp Châu.
"Vậy hạng mục này xem ra là không được."
"Cũng không thể nói như vậy được, chủ yếu vẫn là phải xem chính ông." Lưu Trung Mưu lại nói.
"Ồ, còn có thể nói gì nữa đây? Giáo sư Lưu có cao kiến gì không?"
"Ông vẫn là gọi tôi là Trung Mưu đi, hoặc là Lưu lão đệ, cũng không phải người ngoài, gọi tôi là giáo sư Lưu cũng quá khách khí."
"Vậy được, Lưu lão đệ, cậu nói tôi biết ý kiến của cậu đi." Lâm Kiến Xuân cũng là biết nghe lời phải.
"Hợp Châu nói thật ra không có nhiều nền tảng văn hóa, là một thành phố rất bình thường, thế nhưng Hợp Châu sản sinh ra những nhân tài..."
Lưu Trung Mưu nói xong chỉ về hướng trên trời, hiểu được đều hiểu.
Cũng bởi vậy, Hợp Châu mấy năm qua phát triển tương đối nhanh.
"Chính phủ đã quyết tâm xây dựng một thành phố văn hóa nổi tiếng trong vài năm qua. Mấy ngày trước, một người bạn của tôi đã được mời đến Hợp Châu để tổ chức triển lãm nghệ thuật."
"Mà chính phủ chỗ muốn rèn đúc làng nghệ thuật, nói thật ra, cũng không phải nhằm vào người lớn, mà là nhằm vào bọn nhỏ. Đây là cũng là một ý tưởng hay, bởi vì với sự phát triển của Hợp Châu mấy năm qua, kinh tế của mọi người cũng khá là dư dả, các bậc phụ huynh cũng càng chú trọng hơn đến việc giáo dục nghệ thuật cho trẻ em..."
Lưu Trung Mưu nói như vậy, Lâm Kiến Xuân đã hiểu.
Điểm lợi nhuận của làng nghệ thuật, thật ra thì vẫn là ở trên người bọn nhỏ.
"Thật ra, chính phủ có thể nghĩ như vậy cũng tốt, vừa kiếm được tiền, lại có thể thúc đẩy ngành công nghiệp văn hóa ở Hợp Châu. Nhưng trẻ con sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, và sẽ luôn có một số người sẽ tham gia vào các ngành nghề liên quan."
"Được, vậy hạng mục này chúng tôi sẽ đầu tư." Lâm Kiến Xuân rất dứt khoát khi nghe xong.
" y... Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, Lâm tổng ông đừng xúc động."
"Không có gì kích động không kích động, kỳ thực cũng không bao nhiêu tiền, thật may cũng không liên quan, coi như là tiêu cho quan hệ với chính phủ đi." Lâm Kiến Xuân thái độ thờ ơ nói.
"Các ông những người có tiền này thực sự là lấy tiền không làm tiền." Lưu Trung Mưu cảm khái nói.
Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì bật cười.
"Lưu lão đệ không cũng là người có tiền chứ? Ông nhưng cũng không nghèo một chút nào, nếu thực sự không được, để con rể của ông giúp một chút?" Lâm Kiến Xuân đùa giỡn nói.
Trên thực tế, giống như Lâm Kiến Xuân đã nói vậy, bản thân Lưu Trung Mưu không nghèo, hai vợ chồng kinh doanh cũng tốt, trước khi gặp được Hà Tứ Hải cũng coi như là có chút giá trị bản thân, hiện tại Hà Tứ Hải lại cho rất nhiều sính lễ với lễ hỏi, nói là giá trị bản thân quá trăm triệu cũng không chút nào khoa trương.
"Chính phủ để cho chúng tôi đầu tư, cũng cho chúng tôi một ít chính sách ưu đãi. Ví dụ như chúng tôi có thể chọn một vài ngôi nhà làm cơ sở nghệ thuật và tổ chức triển lãm nghệ thuật. Lưu lão đệ có ý định gì không? Tôi đặt trước cho ông một căn nhé?"
"Hả?" Lưu Trung Mưu nghe vậy có phần xúc động.
Những năm gần đây hắn và Tôn Nhạc Giao thường ngày viết viết vẽ vẽ, cũng tích góp được không ít thư pháp và tranh vẽ, nếu như có thể mở một nơi làm cái triển lãm tranh gì gì đó, đối với người làm nghệ thuật như bọn họ mà nói, là một sự cám dỗ lớn.
Nhìn thấy bộ dạng Lưu Trung Mưu như vậy, Lâm Kiến Xuân làm sao không biết được hắn đang suy nghĩ gì.
Trực tiếp đánh nhịp nói: "Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ đặt một chỗ tốt cho ông Lưu."
Lâm Kiến Xuân nói xong, nhìn về phía Hà Tứ Hải ngồi đối diện mình, muốn hỏi ý kiến của hắn xem sao.
Chỉ thấy đống thịt trên đĩa của hắn đột nhiên biến mất.
Lâm Kiến Xuân sửng sốt một chút, quay đầu nhìn sang con gái.
Chỉ thấy ba đứa nhỏ túm tụm lại với nhau, giống những tên ăn trộm gà, miệng ăn dính đầy dầu mỡ.
------
Dịch: MBMH Translate