Sau liên hoan, tháng ngày lại khôi phục bình tĩnh như ngày xưa.
Hà Tứ Hải cũng không gặp lại vong hồn có tâm nguyện chưa xong.
Mà bụng của Lưu Vãn Chiếu cũng đã dần hiện ra, rốt cuộc đã có một chút bộ dáng của mang thai, ăn cũng trở nên nhiều hơn, may mắn là không có thai nghén, thật đáng mừng.
Cô ấy cũng trở nên thích ngủ, trước đây đều là nàng gọi Đào Tử rời giường, hiện tại là Đào Tử thường xuyên gọi nàng, nàng mới tỉnh dậy.
Tháng thứ năm lặng lẽ trôi qua, tháng sáu cuối cùng cũng đến, còn đối với Đào Tử mà nói, đó là tháng ngày quan trọng, ngày quốc tế thiếu nhi.
Đây cũng là ngày quốc tế thiếu nhi đầu tiên cô bé ở trường mẫu giáo.
Trường học còn sắp xếp các chương trình.
Đào Tử, Huyên Huyên, Thẩm Di Nhiên và ba bạn nhỏ cũng chuẩn bị một tiết mục biểu diễn.
Đào Tử đóng vai gà trống lớn, Huyên Huyên đóng vai con vịt nhỏ, Thẩm Di Nhiên đóng vai tiểu chim khách.
Tiết mục là vở kịch {{ gà trống lớn kiêu ngạo }}.
Trường học còn đặc biệt trưng cầu ý kiến của phụ huynh, mua quần áo biểu diễn cho bọn nhỏ.
Thế là vào ngày hè, Đào Tử mỗi ngày ăn đều mặc quần áo gà trống lớn, lắc cái mông to, đi lại trong nhà kêu cục cục, đuổi theo Hà Tứ Hải để mổ vào mông hắn.
"Ngày mai ba mẹ phải đến sớm nha."
Trước một ngày tết quốc nhi, Đào Tử đó là dặn đi dặn lại, đôi khi lo lắng ngày mai bọn họ sẽ không đi, một hồi lại lo lắng bọn họ sẽ đến muộn.
Đây là lần đầu tiên nàng biểu diễn trên sân khấu, cho nên nàng hi vọng "Ba mẹ" đều có thể đến xem nàng biểu diễn.
Ba mẹ của những đứa trẻ khác đều sẽ tham gia, thậm chí có ông bà của một số gia đình cũng sẽ đi.
"Biết rồi, con cũng đã nói bao nhiêu lần rồi? Tai ba cũng đã mọc kén rồi đây." Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ nói.
"Có thật không? Để con sờ." Đào Tử chạy tới, sờ lỗ tai Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải:...
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nhịn không được bật cười.
Tiếng cười nhắc nhở Đào Tử, cô bé chống nạnh nói: "Còn có mẹ nữa, ngày mai mẹ đừng ngủ nướng đến khi mặt trời lên tới mông."
"Biết rồi, biết rồi."
Đào Tử nghe vậy, vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng.
"Nhìn mẹ như vậy làm gì?"
"Con cảm thấy mẹ đang lừa người, lừa gạt trẻ con." Đào Tử nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Mẹ nói con lại không tin."
"Chúng ta ngoéo tay." Đào Tử duỗi ngón tay út ra nói.
"Được, ngoéo tay thắt cổ ..."
Ngoéo tay xong, đứa nhỏ hí ha hí hửng mà chạy đi.
"Con làm gì đấy? Hôm nay con còn phải đi học nha." Hà Tứ Hải nhắc nhở.
Lúc này Đào Tử mới nhớ tới, hôn nay vẫn phải đến nhà trẻ.
Thế là vội vàng chạy về đến, lôi kéo tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải quay đầu hướng về Lưu Vãn Chiếu nói: "Anh đưa Đào Tử đến nhà trẻ trước, em hôm nay cũng đừng có đến công ty, ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Anh đừng bận tâm đến chuyện của em, anh đưa Đào Tử đi đi." Lưu Vãn Chiếu vẫy tay một cái nói.
Rất hiển nhiên, nàng căn bản cũng không muốn ở nhà chờ, nhưng mà xác thực, chờ ở nhà thật sự là quá nhàm chán, đi công ty dù sao cũng không có bắt nàng làm việc gì nặng, coi như là đi giết thời gian.
"Trừ phi anh theo em đi dạo phố, em liền không đi nữa." Lưu Vãn Chiếu đột nhiên nói.
"Được, chúng ta cũng đã lâu rồi không đi dạo mua sắm." Hà Tứ Hải gật đầu đồng ý.
Đào Tử: → _ →
"Nhìn ba cũng vô dụng, con phải đến nhà trẻ, đi thôi." Hà Tứ Hải lôi kéo Đào Tử đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa viện, thì đã thấy Huyên Huyên sát vách đang ngồi xổm ở trên đường, cúi đầu, vểnh cái mông lên cũng không biết đang làm gì.
Tôn Nhạc Giao đứng ở cửa vào nhìn nàng, cũng không để ý nàng.
Hà Tứ Hải lôi kéo Đào Tử đi tới, mới phát hiện hóa ra là một tổ kiến.
"Đi thôi, đến nhà trẻ."
Hà Tứ Hải đi tới, đưa chân đá nhẹ vào mông nàng một cái.
"Gào gừ ..."
Huyên Huyên nhảy lên, đuổi theo Hà Tứ Hải muốn cắn hắn.
"Mẹ, chúng con đi đây." Hà Tứ Hải hướng về Tôn Nhạc Giao vẫy tay, một bên tránh né Huyên Huyên truy đuổi.
"Chờ con với." Đào Tử ở phía sau vội vàng đuổi theo.
"Trông mấy đứa nhỏ cho tốt."
"Con biết rồi."
Nhìn bọn họ đi xa, Tôn Nhạc Giao mới xoay người trở về trong nhà.
Lúc này Uyển Uyển mới vừa ăn sáng xong, đang ở trong sân đi bộ.
"Mẹ, con hình như nghe thấy tiếng của Huyên Huyên nha." Nàng hướng về Chu Ngọc Quyên đang chăm sóc vườn hoa hỏi.
"Con là muốn tìm bọn họ đi chơi sao?"
"hiahiahia ..."
"Bọn họ hôm nay phải đến nhà trẻ, không ở nhà nha."
"Ai ~" Uyển Uyển nghe vậy thở dài.
"Vậy đợi lát nữa con đi tìm ông chủ chơi."
"Được, nhưng mà con bây giờ phải qua đây giúp mẹ tưới hoa chứ?"
"Được, con thích nhất là tưới hoa, con là chuyên gia nhỏ tưới hoa."
Uyển Uyển xoay người đi lấy vòi sen của nàng.
Chu Ngọc Quyên đem một ít nước ở trong bình của mình đổ sang bình của nàng.
"Voi lớn ... Voi lớn ..."
Uyển Uyển đem vòi hoa sen hình voi lớn đội ở trên đầu.
Chu Ngọc Quyên:...
"Con làm như vậy sao được?" Bà rất là bất đắc dĩ nói.
"Tại sao không được?"
"Tưới nước phải giống như mẹ vậy, sao có thể đội vòi hoa sen ở trên đầu được chứ?"
"Ồ, bởi vì con là một đứa trẻ đặc biệt, con muốn tưới nước như vậy."
Chu Ngọc Quyên cũng rất là bất đắc dĩ, cũng không nói lại nàng, theo ý của con bé đi, chỉ cần không đem quần áo của mình làm ướt là được.
Thế nhưng nàng thấy Chu Ngọc Quyên không nói gì, chính mình lại chủ động đem vòi hoa sen trên đầu lấy xuống.
"hiahiahia ... Mẹ ơi, con chỉ chọc mẹ thôi."
"Con, cái nhỏ láu cá này."
"Con là tên vô lại ... hiahia ..."
"Uyển Uyển, con nói nhà Đào Tử bọn họ ..."
"Phải gọi con là tên vô lại."
"Được, tên vô lại, con nói hoa của Đào Tử trồng cùng lúc với hoa của chúng ta, nhà bọn họ đều đã nở, tại sao nhà của chúng ta mới lớn được từng này?"
"hiahiahia ... Nhất định là ông chủ làm."
Uyển Uyển vẻ mặt chắc chắn, nàng đã từng thấy ông chủ đã làm qua việc như vậy.
"Thật không? Vậy con có làm được không?" Trong lòng Chu Ngọc Quyên tràn đầy mong đợi hỏi.
Uyển Uyển lắc đầu, thở dài nói: "Ai, con đúng là một đứa bé vô dụng."
"Được rồi, mẹ chỉ là tùy tiện nói một chút, con cũng rất giỏi, có thể đi đến bất cứ nơi nào ở trên thế giới." Chu Ngọc Quyên vội vàng an ủi.
"hiahiahia ... Con chọc mẹ chơi thôi."
Uyển Uyển lập tức từ mây mù chuyển sang nắng ấm.
"Con quả nhiên là tên vô lại nhỏ." Chu Ngọc Quyên có chút buồn cười mà gõ đầu nhỏ của nàng.
"hiahiahia ... Ông chủ nói, mỗi người đều không giống nhau, như vậy thế giới mới đặc sắc, Huyên Huyên có thể phun lửa, con có thể chạy rất nhanh, mỗi người cũng khác nhau nha."
"Ông chủ của con nói đúng, trên thế giới này không cần thiết cái gì cũng đều biết, thế nhưng bản thân mình nhất định phải có thứ mình giỏi nhất, Uyển Uyển nhà của chúng ta am hiểu ..."
Chu Ngọc Quyên có chút nói không được, Uyển Uyển nói là giỏi nhất chạy, trên thực tế giỏi nhất là trốn, nhưng đây đều là do người xấu ép mà thành.
"Cho nên con cũng rất tuyệt." Uyển Uyển cũng không hề để ý đến sắc mặt của mẹ, vẫn như trước vui vẻ nói.
"Đúng vậy, đối với mẹ nói, con là đứa bé giỏi nhất."
"Em trai thì sao ạ?"
"Hắn đã là người lớn, không phải là trẻ con." Chu Ngọc Quyên trực tiếp nói.
"hiahiahia ..."
"Ồ, sao lại không có nước nữa?"
Uyển Uyển đem đầu vòi hoa sen hướng xuống, dùng sức lắc mạnh hai lần, vẻ mặt kỳ quái.
"Đứa nhỏ ngốc, đương nhiên là tưới xong rồi." Chu Ngọc Quyên có chút buồn cười mà nói.
Vì sao trí thông minh của đứa nhỏ này lúc cao lúc thấp vậy chứ?
"hiahiahia ... Con là bại hoại tiểu ngốc nghếch."
Nhìn đứa bé ngốc nghếch trước mặt, tâm trạng của Chu Ngọc Quyên như bầu trời sáng sủa vậy.
------
Dịch: MBMH Translate