Hà Tứ Hải đưa Đào Tử với Huyên Huyên đi nhà trẻ trở về, chỉ thấy Uyển Uyển với Lưu Vãn Chiếu đang ngồi ở trong nhà ăn bưởi.
"Ở đâu ra trái bưởi vậy?"
"Uyển Uyển mang tới, rất ngọt, anh nếm thử đi." Lưu Vãn Chiếu thuận tay cho hắn một miếng.
"hiahiahia ... Còn rất lớn nha."
Uyển Uyển nhặt vỏ bưởi trên bàn và dùng tay trái đội lên đầu.
"Xì xì ~ "
Lưu Vãn Chiếu với Hà Tứ Hải thấy vậy bật cười.
Đứa nhỏ này thật sự là ngẩng đầu, vỏ bưởi tròn trĩnh được nàng đội ở trên đầu, vừa đúng thích hợp, giống như một chiếc mũ màu vàng, nhưng mà cái mũ này không vành nón và nhẵn nhụi, nhìn trông rất buồn cười.
Thấy mọi người cười, nàng cũng hiahia cười theo.
Sau khi cười xong, Hà Tứ Hải giúp nàng lấy vỏ bưởi trên đầu xuống, sau đó hỏi: "Đợi lát nữa chúng ta phải đi dạo phố, em có muốn đi chung không?"
"Đi dạo phố?" Cô bé chớp chớp con mắt, vẻ mặt mờ mịt nhỏ nhắn rất dễ thương.
"Chính là ăn uống, mua chút đồ đẹp mắt thú vị." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười giải thích.
"Ồ ~, vậy em cũng muốn đi, vậy em cũng muốn đi." Uyển Uyển lập tức nói.
Chuyện tốt như vậy, đồ ngốc mới không muốn đi.
"Vậy được, vậy em đi cùng với chúng tôi."
"Nhưng mà em không có tiền." Uyển Uyển hai tay mở ra, biểu thị nàng là một cô bé nghèo.
"Thật không? Ngày hôm qua không phải em không muốn anh cứu tế em sao? Sao hôm nay lại muốn anh cứu tế cho em rồi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Cứu tế? Cái gì là cứu tế?"
" y... Chính là anh cho em tiền tiêu, giúp em mua một ít thứ mà em cần."
"Được ạ."
Uyển Uyển nói xong, trực tiếp từ trên ghế cao nhảy xuống, vỗ vỗ tay nhỏ nói: "Chúng ta đi."
"Đứa nhỏ này tại sao lại đáng yêu như thế chứ?" Lưu Vãn Chiếu không nhịn được sờ sờ đầu nhỏ của nàng cảm thán mà nói.
Đứng ở trước mặt nàng, tầm mắt của Uyển Uyển vừa vặn có thể nhìn thấy cái bụng của Lưu Vãn Chiếu, thế là duỗi tay nhỏ ra ở trên bụng nàng sờ sờ nói: "Em bé cũng sẽ đáng yêu giống như em vậy."
"Thật sao? Vậy tới lúc đó em phải chơi cùng với em gái nha, chăm sóc thật tốt cho con bé."
"Là em gái Ô Ô phải không?" Uyển Uyển bỗng nhiên nói.
"Hả? Em biết?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đúng là không có bất ngờ bao nhiêu, dù sao Uyển Uyển cũng không phải trẻ con bình thường, cô bé biết được cũng không có gì lạ.
"Em gái Ô Ô đang ngủ nha."
Uyển Uyển dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve bụng của Lưu Vãn Chiếu, dường như có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ đang ngủ say ở bên trong vậy.
"Nói đến, anh có muốn đặt cho Ô Ô một cái tên mới không?" Lưu Vãn Chiếu đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên muốn, đây là khởi đầu mới của con bé, con bé chính là con bé, không còn là Ô Ô, đương nhiên phải có cái tên mới." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy anh định đặt cho con bé cái tên gì? "
"Cái này còn phải suy nghĩ thật kỹ, mặt khác cũng hỏi ý kiến của ba mẹ em nữa, xem thử họ có gợi ý gì hay không."
Hà Tứ Hải sở dĩ nói như vậy, bởi vì Lưu Trung Mưu với Tôn Nhạc Giao với bản lĩnh thâm hậu về Hán học, sẽ nghĩ ra được những cái tên hay.
"Nói rất có lý, buổi tối em trở về đi tìm bọn họ, chúng ta bây giờ đi thôi." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Đi."
Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu mỗi người nắm lấy một tay của Uyển Uyển, giống như một gia đình ba người đi ra ngoài chơi.
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Đến phố Dân quốc." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Phố Dân quốc?" Hà Tứ Hải không biết rằng có một nơi như vậy ở Hợp Châu.
"Mới xây, toàn bộ con phố được xây dựng theo phong cách Dân Quốc, rất đặc sắc."
"Được, vậy chúng ta hôm nay liền đi phố Dân quốc."
Khi bọn họ đi tới phố Dân quốc, mặc dù trời còn rất sớm, thế nhưng bất ngờ là có rất nhiều người trên đường phố.
Bên cạnh còn có rất nhiều điểm bán bánh đồ ăn sáng như bán bánh quẩy, bánh bao,....
Phong cách của toàn bộ phố Dân Quốc khiến người ta có cảm giác như được quay lại thời Trung Hoa Dân Quốc, tấm biển trên cửa trên căn bản là lấy hai màu đen trắng làm chủ, kiểu chữ tất cả đều là phồn thể, nhìn khá là đặc sắc.
Uyển Uyển nhìn chung quanh, cảm giác mình một đôi mắt cũng không đủ dùng.
"Con mụ điên, mau cút đi, cút, đừng ảnh hưởng đến việc tao làm ăn."
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một trận âm thanh quát lớn, thu hút sự chú ý của Hà Tứ Hải và những người khác.
Hà Tứ Hải theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một gia đình bán đồ ăn sáng đang xua đuổi một người ăn xin.
Ăn mày trên tay còn cầm một cái bánh tiêu, có lẽ cô ấy mới lấy từ quầy hàng.
"Ông chủ, được rồi, không cần thiết phải như vậy." Lúc này bên cạnh có khách hàng khuyên nhủ.
"Tôi cũng không muốn, nhưng mà cô ta mỗi ngày đều tới đây, chúng tôi chỉ là kinh doanh nhỏ, cuộc sống cũng không dễ chịu gì." Ông chủ ra sức kể khổ.
"Bánh tiêu vừa nãy cô ấy cầm, tôi giúp cô ấy thanh toán." Lại có khách hàng nói.
"Không cần, một cái bánh tiêu, tôi còn chưa đến mức như vậy, cô gái này cũng không biết có chuyện gì xảy ra, một tháng trước lưu lạc ở chỗ này. Nhưng cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào nhà tôi, lần nào cũng đến nhà tôi lấy bánh quẩy ăn, những nhà khác cũng không liếc mắt nhìn một cái, cậu nói có tức hay không chứ."
"Vậy nói rõ là bánh quẩy nhà ông ăn ngon rồi."
"Haizz, lời này của cậu nói tới vẫn đúng là không sai, tôi nói cho mọi người biết, bánh quẩy nhà tôi..."
Hà Tứ Hải đem ánh mắt nhìn về phía người ăn mày đang ngồi xổm ở trong góc ăn bánh quẩy.
Đầu tóc cô ta rất dài, bởi vì đã lâu không được chăm sóc nên đã kết thành khối, trên mặt lấm tấm màu đen không nhìn thấy rõ mặt, nhưng từ đường nét thì có thể mơ hồ nhìn ra đó là một người phụ nữ.
Ngoài ra, mùa hè, trên người con mặc một bộ áo lông, bên dưới mặc một quần dày.
Cô ta vừa ăn bánh quẩy, một bên nói nhỏ lầm bầm lầu bầu.
Nhìn dáng vẻ thì có lẽ là tinh thần có vấn đề.
Ánh mắt Hà Tứ Hải dời đi, nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng ở sau lưng cô ấy.
Hắn cúi đầu, mắt nhìn người phụ nữ, tràn đầy thương tiếc.
"Chúng ta có cần giúp cô ấy không?" Lưu Vãn Chiếu chú ý sắc mặt của Hà Tứ Hải, nhỏ giọng hỏi.
Hà Tứ Hải gật đầu.
Thế là Lưu Vãn Chiếu lấy điện thoại ra, chuẩn bị liên hệ người ở trong công ty, để cho bọn họ sắp xếp người đến đưa người đi.
Mà lúc này, cô gái ăn mày bỗng nhiên đứng lên lao về phía đám đông khiến họ phải né tránh một lúc.
Hà Tứ Hải lôi kéo Lưu Vãn Chiếu với Uyển Uyển cũng trốn qua một bên.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đi ngang qua bên cạnh bọn họ rốt cuộc cũng nhận ra sự tồn tại của Hà Tứ Hải
Đầu tiên là vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng rất nhanh liền trở nên u buồn, không biết là theo người phụ nữ phía trước, hay là hướng về Thần linh xin giúp đỡ, hoàn thành tâm nguyện của hắn.
"Ông đi trước đi." Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.
Người đàn ông trung niên gật đầu, lúc này mới hướng về người phụ nữ phía trước đuổi theo.
"Trước tiên không nên gọi điện thoại cho công ty." Hà Tứ Hải hướng về Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
"Làm sao vậy?" Lưu Vãn Chiếu không hiểu hỏi.
"Người em cũng không biết chạy đi đâu, em gọi người của công ty đi đâu tìm được chứ?"
"Như vậy, em trước để người của công ty liên lạc một chút cứu trợ, bọn họ cùng nhau thực thi cứu trợ." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút lại nói.
"Được." Lưu Vãn Chiếu lúc này mới tiếp tục bấm điện thoại gọi.
Khúc nhạc dạo ngắn qua đi, toàn bộ con phố lại nhộn nhịp trở lại, tiếng ra hàng và tiếng hát đầy phong cách thời Dân quốc tràn ngập bên tai.
"Em muốn ăn cái gì, hoặc muốn mua cái gì, trực tiếp nói với anh, anh giúp em mua."
"hiahiahia ... Cứu tế?"
"Đúng, cứu tế, ha ha ..."
------
Dịch: MBMH Translate