"Ông chủ, ông chủ, con diều, con bướm nha."
Uyển Uyển chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, giơ cao con diều trong tay lên, khuôn mặt hưng phấn, bộ dáng như là hãy khen ngợi em đi.
"Làm tốt lắm." Hà Tứ Hải không chút nào keo kiệt khen ngợi.
Vừa đưa tay cầm lấy điện thoại di động trên tay, vừa nói: "Mua đồ cũng không khó lắm phải không? Chỉ cần nói với ông chủ, sau đó đưa tiền cho hắn là được rồi."
Uyển Uyển suy nghĩ một chút, gật đầu, là như vậy không sai.
Một khi con người vượt qua rào cản tâm lý của chính mình, rất nhiều việc trước đây cảm thấy là chuyện không thể nào, dường như đều trở nên trở đơn giản hơn.
Đối với Uyển Uyển mà nói, một mình đi mua đồ cũng là một bước đột phá về mặt tâm lý.
Mà lúc này Lưu Vãn Chiếu đã gửi video vừa quay lên trong nhóm.
Trong nhóm nhỏ này, ngoại trừ cô và Hà Tứ Hải, còn có vợ chồng Lâm Kiến Xuân với Lưu Trung Mưu.
Nguyên nhân chủ yếu là lúc bọn họ đưa con đi chơi, thỉnh thoảng họ lại chụp ảnh, video gì gì đó, rồi chia sẻ lên nhóm.
Bởi vì là video liên quan với Uyển Uyển, cho nên hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân liền mở ra xem ngay.
Nhưng mà sau khi hai vợ chồng xem xong, phản ứng lại đều khác nhau.
Chu Ngọc Quyên đầu tiên là muốn cười, nhưng sau đó nước mắt lưng tròng, bắt đầu nức nở ôm điện thoại.
Mà Lâm Kiến Xuân đang họp, vẻ mặt hắn vốn là nghiêm túc, nhưng sau đó nhếch miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Cái kia ... Chủ tịch, gặp phải chuyện gì vui vẻ sao?" Ngồi ở bên cạnh, một nhân viên Lâm Kiến Xuân coi trọng nhỏ giọng hỏi.
"Con gái của tôi … Con bé học được tự mình đi mua đồ, có phải rất lợi hại không? Rất tuyệt đúng không?"
Hắn nói xong, còn đem màn hình điện thoại di động chuyển hướng đám người.
Đám người: (⊙o⊙ ). . .
Đây là hội nghị nghiêm túc, nếu như người bình thường nào dám làm như vậy, nhưng là ai bảo hắn là lớn nhất chứ.
"Ông chủ còn nói em có ánh mắt tốt, chọn đúng con diều xinh đẹp nhất." Uyển Uyển hưng phấn hướng về Hà Tứ Hải nói.
"Thật không? Quả thực rất đẹp." Hà Tứ Hải cười nói.
Trên thực tế đây chỉ là một câu nói hoa mỹ đơn giản, ông chủ cũng sẽ nói như vậy với tất cả những ai đến mua diều.
"Đi thôi, chúng ta đi chơi diều." Hà Tứ Hải lôi kéo cô đi đến bãi cỏ.
Trên bãi cỏ cũng có mấy mẹ con cũng đang chơi diều.
Nhưng mà đứa nhỏ tuổi cũng không lớn, dù sao lớn hơn cũng đang ở nhà trẻ, dù sao không phải ai đều giống như Uyển Uyển.
Thả diều cũng phải có kỹ xảo, thả diều khó với người chưa biết nhưng dễ với ai biết.
Sợi chỉ không được quá lỏng hoặc quá chặt, đón gió chậm rãi đem sợi chỉ thả ra, cuối cùng thuận theo cảm giác, nhờ gió mà lên.
Hà Tứ Hải trước tiên đem con diều đem thả lên, sau đó lại cho Uyển Uyển.
Uyển Uyển lôi kéo con diều ở trên bãi cỏ chạy nhanh, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những bạn học nhỏ khác, tất cả đều chạy tới muốn chơi cùng với chị gái nhỏ.
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển cũng không chê, rất vui vẻ khi làm bạn với họ.
Nhưng là đắc ý quá mức, không để ý đến con diều trong tay, một đầu từ trên trời ngã rơi lại xuống đất.
"Nha ~ "
Uyển Uyển ngơ ngác nhìn con diều rơi trên mặt đất, sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải.
"Tiểu ngốc nghếch, trước tiên đem dây diều thu lại."
Hà Tứ Hải đem nàng ôm vào trong ngực, đồng thời giúp nàng tháo dây.
Lưu Vãn Chiếu ở một bên khuôn mặt nở một nụ cười.
Sau khi dây được thu lại cẩn thận, lần này Hà Tứ Hải không giúp nàng nữa, mà là để bản thân nàng thử đi thả.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Hà Tứ Hải đi trở về nghỉ ngơi ghế tựa, nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu đang nhìn mình với nụ cười trên môi.
"Anh về sau nhất định sẽ là một người ba tốt."
"Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?"
"Bởi vì anh đối với trẻ con đặc biệt ôn nhu, hơn nữa lại còn có kiên trì."
"Thói quen mà thôi, bởi vì ... Đào Tử chính là anh nuôi lớn lên."
Kỳ thực nguyên nhân chân chính, là vì tuổi thơ khi còn bé, khiến hắn hiểu được, trẻ con đến cùng cần gì, thế nhưng hắn không có nói rõ.
Uyển Uyển dựa theo phương pháp của ông chủ, chân ngắn dùng sức chạy nhanh, nhưng là con diều vẫn luôn quay tít ở phía sau, chính là không thể bay lên được.
Một lần, hai lần, ba lần ...
Mệt đến thở hồng hộc, cuối cùng cô cũng ngừng lại.
Nhìn con diều trên tay một chút, lại nhìn bầu trời.
Bỗng nhiên ánh mắt cô sáng lên, đưa tay đem diều ném vào hư không, trực tiếp biến mất ở trước mặt cô, xuất hiện ở giữa không trung.
Nhưng mà ... nàng quên mất một chuyện, con diều được nối với dây, nàng trực tiếp đem dây diều đặt ở giữa bầu trời, tốc độ của dây theo không kịp, cho nên trực tiếp tách ra, trôi về phương xa, Uyển Uyển có chút trợn tròn mắt, sau đó cái miệng nhỏ nhắn co rút lại —— muốn khóc.
"Ô ô ... Ông chủ con diều của em bay mất ..."
nàng khổ sở mà đi về hướng Hà Tứ Hải.
"Năng lực tuy tốt, thế nhưng có lúc cũng không thể dùng mánh khóe được, tuy rằng như vậy sẽ giúp em nhanh hơn và thuận tiện hơn, nhưng cũng sẽ khiến em tổn thất không ít."
Uyển Uyển nghe vậy trợn mắt lên ngơ ngác, hoàn toàn nghe không hiểu Hà Tứ Hải đang nói cái gì.
"Được rồi, bay mất thì bay mất, nhưng mà em đã có thể để lên, tại sao không cầm về?" Hà Tứ Hải hỏi.
Uyển Uyển: ∑( ̄□ ̄|||
"Thật là ngốc mà." Hà Tứ Hải gõ đầu nhỏ của nàng, có chút buồn cười mà nói.
Uyển Uyển vội vàng quay đầu nhìn lên bầu trời, nhưng mà con diều của nàng không biết đã bay đi nơi nào rồi.
"Ai ..." Cô bé khổ sở mà cúi thấp đầu.
"Được rồi, em cũng đã thả diều rồi, nó đã hoàn thành sứ mệnh, hiện tại nó như chim nhỏ tự do vậy, nó muốn đi đâu thì đi đó."
Uyển Uyển nghe vậy ngẩng đầu lên, mắt to sáng lấp lánh mà nhìn Hà Tứ Hải.
"Nó đi tìm ba mẹ của nó sao?" Vẻ mặt cô bé tràn đầy hy vọng hỏi.
" y... Ba mẹ? Con diều có thể có ba mẹ như thế nào được chứ?"
"Ba của nó có là một ông lão, mẹ là một bà lão hay không?" lúc này Uyển Uyển khờ dại hỏi.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút sững sờ, con bé hẳn là đang nói đến người làm diều, đó không phải là ba mẹ của con diều sao?
Nhưng bây giờ diều đều được sản xuất hàng loạt bằng máy móc, nào có cái gì "Ba mẹ" .
Nhưng mà Hà Tứ Hải đương nhiên không muốn phá hoại phần vẻ đẹp này.
Thế là gật đầu cười: "Có lẽ vậy, nó rời nhà quá lâu, hiện tại rốt cuộc có thể bay trở về, nói không chắc còn có thể cảm ơn em đấy."
"hiahiahia ..."
Đứa nhỏ triệt để không khó qua.
"Được rồi, em đi chơi với bọn họ đi." Hà Tứ Hải chỉ vào mấy đứa nhỏ vẻ mặt chờ đợi ở bên cạnh.
Uyển Uyển nghe vậy hướng về bọn họ đi đến.
Một trong những cậu bé cầm súng bắn bong bóng nhìn thấy Uyển Uyển đi tới, ngay lập tức lấy súng bắn cô.
Vô số bong bóng bay vào không trung với làn gió nhẹ.
Uyển Uyển duỗi tay nhỏ ra, đuổi theo, đem chúng nó đâm phá từng cái.
hiahiahia ...
Trên đồng cỏ tràn đầy tiếng cười vui vẻ của Uyển Uyển với bọn nhỏ nô đùa.
Hà Tứ Hải đợi cho đến khi mặt trời sắp lặn mới gọi Uyển Uyển về nhà.
Khuôn mặt bé nhỏ của Uyển Uyển đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi.
"Uống nước."
Hà Tứ Hải đưa cho nàng một bình nước suối, buổi sáng cô tạm thời ra ngoài, nên không mang theo chai nước nhỏ của mình.
Nhưng mà cho dù có mang theo, đoán chừng đến bây giờ cũng đã uống hết.
Cô bé ôm chai nước khoáng uống một ngụm lớn.
Hà Tứ Hải chú ý đến trên tay cô đến bây giờ vẫn còn cầm dây diều.
"Con diều đã bay mất, dây diều lấy cũng vô dụng, em ném đi." Hà Tứ hải chỉ thùng rác bên cạnh.
"Không nên."
Uyển Uyển đem nó ôm nhanh vào trong lòng.
Đây chính là tự nàng mua được, làm sao có thể ném đi được chứ?
Thấy nàng không muốn, Hà Tứ Hải cũng không miễn cưỡng.
"Vậy em cứ giữ lại đi."
"hiahiahia ..."
Nhưng mà nhìn thấy thùng rác bên cạnh, Hà Tứ Hải nhớ tới con diều đầu tiên của Đào Tử, con diều đó được bọn họ nhặt được, đến nay nó vẫn còn ở trong nhà.
Cũng không biết Đào Tử đã tan học hay chưa, Hà Tứ Hải có chút nóng lòng muốn gặp cô bé.
"Về nhà thôi."
------
Dịch: MBMH Translate