Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu mang theo Uyển Uyển về đến nhà, còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói lớn của Huyên Huyên với Đào Tử.
Hà Tứ Hải đẩy cửa viện đi vào, Đào Tử lập tức từ cầu thang trượt xuống, chạy nhào tới.
"Ba ba."
Hà Tứ Hải đưa tay ôm lấy nàng, cô bé lập tức ôm hắn giống như gấu koala vậy.
"Hôm nay ở trong nhà trẻ gặp chuyện gì vui sao? Sao tâm trạng lại tốt như vậy?" Hà Tứ Hải hôn một lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hỏi.
"Hắc hắc ... Hôm nay ông hiệu trưởng mời chúng con ăn sô cô la nha." Đào Tử nói xong giãy giụa muốn xuống.
Hà Tứ hải thuận thế đem nàng thả xuống, chỉ thấy cô bé từ trong túi quần áo nhỏ móc ra một miếng Chocolate, đưa tay chuẩn bị đưa cho Hà Tứ Hải.
Nhưng cũng nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu đứng ở bên cạnh, thế là vội vàng sửa lời nói: "Hai người mỗi người một nửa."
"Ha ha, con đúng là con nhóc nhanh trí." Lưu Vãn Chiếu có chút buồn cười mà sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
"Đào Tử, em không phải là nói không có sao?" Lúc này Huyên Huyên đi ở phía tức giận hỏi.
"Hắc hắc, em lừa chị thôi." Đào Tử ngược lại là không e dè, trực tiếp thừa nhận.
"Tại sao phải lừa chị, cô giáo nói nói dối là một đứa bé ngoan nha." Huyên Huyên bĩu môi, tức giận hỏi.
"Bởi vì không lừa chị, thì đã bị chị ăn rồi." Đào Tử hầm hừ nói.
"Nào có ..." Huyên Huyên ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng âm thanh lại nhỏ đi rất nhiều.
"Đây là em để cho ba ba ăn nha, làm sao có thể đưa cho chị được, cô giáo biết được, cũng sẽ khen em là đứa trẻ ngoan." Đào Tử rất tự tin nói.
Huyên Huyên triệt để nói không nên lời, liền cảm thấy lúc này Đào Tử thật là lợi hại.
"Được rồi, Chocolate quá ngọt, vẫn là con tự ăn đi." Hà Tứ Hải đem Chocolate lần lượt trả lại.
Đào Tử ngước đầu nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải tiếp tục nói: "Mặc dù ba không ăn, thế nhưng là tấm lòng chân thành của Đào Tử, cho nên vẫn là phải cám ơn con nha."
Hà Tứ Hải đưa tay sờ vào đầu nhỏ của nàng, trong lòng không nói ra được cảm động.
Đào Tử này lúc mới vui vẻ nhận lại.
"Không ăn thì để chị ăn đi." Huyên Huyên thấy có cơ hội, lập tức nói.
"hiahiahia ..." Uyển Uyển ở bên cạnh đúng lúc phát ra tiếng cười.
Huyên Huyên: → _ →
Uyển Uyển: ← _ ←
"Đào Tử." Hai người lại cùng nhau quay đầu nhìn về phía Đào Tử, không ai nhường ai.
Đào Tử: o
Đào Tử nhìn Huyên Huyên lại nhìn Uyển Uyển, hai người đều là bạn tốt của cô, cho ai cũng không tốt.
"Hai người các chị mỗi người một nửa?" Đào Tử nhỏ giọng nói.
"hiahiahia ..." Uyển Uyển trực tiếp gật đầu.
Nhưng là Huyên Huyên liền lòng tham, cau mày nói: "Một nửa không đã nghiền, chị muốn toàn bộ."
Đào Tử liếc xéo nàng, sau đó nói: "Vậy thì để em ăn."
"Không được."
Huyên Huyên nghe vậy nhất thời hoảng hốt.
Trước tiên không nói đến ba đứa nhỏ chia nhau Chocolate.
Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu về đến nhà, Tôn Nhạc Giao mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra.
"Trở về rồi à."
"Mẹ, con đến làm là được, làm sao có thể để mẹ nấu cơm được chứ." Hà Tứ Hải nghênh đón nói.
"Ai, hết cách rồi, con gái không biết làm cơm, người làm mẹ như mẹ chỉ có thể tự làm." Tôn Nhạc Giao cố ý nói.
"Mẹ, con đang học rồi." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy không nghe theo.
"Học, học, cũng học đã gần một năm, hiện tại học nấu được mấy món rồi?" Tôn Nhạc Giao trách cứ.
"Hắc hắc, khó học nha." Lưu Vãn Chiếu mặt dày làm nũng nói.
"Mẹ thấy không phải là khó học, mà là Tứ Hải quá nuông chiều con, nếu không bỏ đói con mấy bữa, mẹ nghĩ con sẽ không sao."
"Mẹ, cái này không thể được, Vãn Chiếu không thể đói bụng."
"Hừ, vẫn là Tứ Hải thương con." Lưu Vãn Chiếu thả cánh tay Tôn Nhạc Giao ra, xoay người ôm Hà Tứ Hải.
"Cô ấy hiện tại đang có thai, đợi sau khi sinh con xong thì cho cô ấy đói."
Lúc này Hà Tứ Hải đem câu nói kế tiếp nói ra, Lưu Vãn Chiếu nghe vậy ngây dại.
Tôn Nhạc Giao bật cười.
"Xấu lắm, uổng công em còn tưởng rằng anh chân thành với em."
"Dung túng con lười, liền chân thành sao?"
Hà Tứ Hải còn chưa nói, Tôn Nhạc Giao đã giải thích cho hắn trước.
"Hai người các người, con một người, con nói không lại hai người, con học còn không được à?"
"Em cũng là hai người." Hà Tứ Hải nhìn bụng của nàng khẽ nói.
Lưu Vãn Chiếu:...
Tôn Nhạc Giao không nhịn được cười khi nghe hắn nói.
"Mẹ, mẹ đừng cười, con đã mua cho mẹ mộ bộ sườn xám, mẹ tới thử xem."
Lưu Vãn Chiếu không muốn hai người một xướng một họa, tất cả đều là tự trách mình, dứt khoát trực tiếp đem Tôn Nhạc Giao kéo đi.
"Sườn xám, mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, còn mặc sườn xám cái gì chứ? Hơn nữa sườn xám chắc cũng không rẻ? Tại sao lãng phí số tiền kia làm gì?"
Tôn Nhạc Giao ngoài miệng nói như vậy, nhưng khi Lưu Vãn Chiếu giúp bà mặc, bà vẫn là không nhịn được ở trước gương nhìn trái nhìn phải, cực kỳ hài lòng.
Lưu Vãn Chiếu cũng thay một bộ sườn xám, mẹ con hai người giống như một cặp chị em, đúng là phong tình vạn chủng.
"Con đi ra cho Tứ Hải xem thử." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ đi tìm Hà Tứ Hải.
Nhìn bộ dáng nhảy nhót của con gái, Tôn Nhạc Giao nhớ tới bản thân lúc còn trẻ, mỉm cười lại thay đổi quần áo trở về.
Lưu Vãn Chiếu rất mau trở lại, thấy Tôn Nhạc Giao đã thay quần áo trở lại, ngược lại cũng không nói gì, chỉ là nói: "Đợi tối ba về mẹ thay cho ba xem, khẳng định khiến ba nhìn mà trợn tròn mắt."
"Con cái xú nha đầu này, dám lấy mẹ đùa giỡn à?" Tôn Nhạc Giao nghe vậy đưa tay ở vỗ nhẹ trên người cô.
"Nhưng mà mẹ thấy trong này còn có mấy bộ quần áo nhỏ, là mua cho Đào Tử à?"
"Ba đứa nhỏ đều có."
"Vậy tại sao không cùng một kiểu?"
"Mua cùng một cái làm gì, không giống nhau mới tốt." Lưu Vãn Chiếu lơ đễnh nói.
"Mẹ chỉ sợ ba đứa nhỏ thích giống nhau, cuối cùng nháo lên."
"Mẹ cho rằng là đồ ăn à." Lưu Vãn Chiếu nói.
Tôn Nhạc Giao nghe vậy bật cười, Lưu Vãn Chiếu nói cũng có lý.
"Mẹ đi kêu ba đứa nhỏ thay quần áo xem chút."
Tôn Nhạc Giao cầm quần áo hào hứng ra ngoài phòng, gọi ba đứa nhỏ lại.
Huyên Huyên là người đầu tiên lên tiếng trả lời, tiến đến trước mặt Tôn Nhạc Giao như một chú cún con.
"Mẹ, mẹ kêu bốn là làm gì?" nàng ngửa mặt lên nghi hoặc hỏi.
Tôn Nhạc Giao lại phá lên cười, bởi vì khóe miệng Huyên Huyên xung quanh dính đầy Chocolate đen xì, giống như chòm râu, trông khá là buồn cười.
Chocolate của Đào Tử cuối cùng cô cũng ăn một nửa, cũng bởi vì quá ít không nỡ bỏ một lần ăn xong, liếm nửa ngày, đương nhiên cũng làm xung quanh miệng đen thui.
"Mẹ, có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy? Nói cho con nghe với, cũng cho con vui vẻ nữa."
"Mẹ là cười con đều biến thành con mèo nhỏ rồi." Tôn Nhạc Giao tìm khăn giấy ướt lau cho cô.
Huyên Huyên nhìn thấy khăn chuyển sang màu đen, chính mình cũng không tiện mỉm cười.
Lúc này Đào Tử với Uyển Uyển cũng chạy tới.
"Nhìn đầu các con đều là mồ hôi này, uống nước đi."
Tôn Nhạc Giao tạm thời cũng quên mất chuyện thay quần áo cho bọn họ.
"Con muốn uống nước trái cây." Huyên Huyên nghe vậy lập tức nói.
"Chỉ con biết...nhất ăn."
"Bởi vì con hay nhất." Huyên Huyên không một chút xấu hổ, trái lại lời lẽ hùng hồn.
"Biến thành cô gái mập nhỏ." Đào Tử bỗng nhiên nói một câu.
"Chị không mập, chị đây là cường tráng."
Huyên Huyên tức giận muốn đi véo khuôn mặt nhỏ của Đào Tử, Đào Tử vội vàng trốn phía sau Uyển Uyển, trong lúc nhất thời ba đứa nhỏ lại náo thành một đoàn.
------
Dịch: MBMH Translate