Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1415 - Chương 1415: Hai Thư Đồng Nhỏ.

Chương 1415: Hai Thư Đồng Nhỏ. Chương 1415: Hai Thư Đồng Nhỏ.

Tôn Nhạc Dao cuối cùng cũng không để ba đứa nhỏ thay quần áo, mà là dẫn các nàng đi rửa ráy, cả người đều là mồ hôi, không rửa ráy, thì thay quần áo xong phỏng chừng lại dính lên trên người.

"Nhưng mà bây giờ còn có mặt trời." Huyên Huyên nhìn ánh chiều tà bên ngoài còn chưa rơi xuống rồi nói.

Ý của nàng là trời còn chưa tối, tại sao mình phải tắm rửa? Nàng không thích nhất chính là tắm rửa.

"Không tắm thì con sẽ biến thành một đứa nhỏ thối."

"Mới sẽ không, con thơm thơm." Huyên Huyên nói với vẻ không phục.

Tôn Nhạc Dao không quản nàng nữa, kéo Đào Tử và Uyển Uyển nói: “Bà tắm giúp các cháu, kệ nàng đi, nàng thối thối, sẽ không có bạn nhỏ nào chơi cùng với nàng."

Huyên Huyên nghe vậy thì trợn to hai mắt, vội vàng đi theo ở phía sau.

"Con không phải là không muốn tắm sao?"

"Ai, con vẫn nên tắm rửa một chút đi, ai bảo con là con của mẹ đây. Con không thơm tho, người khác sẽ cười nhạo mẹ."

" y… Con không tắm sao lại cười nhạo mẹ?"

"Người khác sẽ nói, đó chính là đứa nhỏ thối của mẹ, mẹ không cảm thấy xấu hổ hay sao?"

"Là rất mất mặt, ha ha?" Tôn Nhạc Dao bị nàng chọc cười.

Không bao lâu sau, trong phòng tắm liền vang lên tiếng hát ồn ào của nhóc con.

"Con thích tắm rửa, con thích tắm rửa…"

"Pia~pia~… Con thích chỗ nào rồi?"

"Mẹ, tại sao mẹ lại đánh mông con?"

"Ai bảo con nhích tới nhích lui?"

"Đào Tử cũng động, vì sao mẹ lại không đánh nàng?"

"Chị lừa người, em không có động."

"Có, chị vừa nãy nhìn thấy em nháy mắt."

"Nháy mắt không tính, chị là lắc mông, làm cho cả người bà ngoại đều là nước."

"Vậy… Vậy Uyển Uyển cũng động, chị thấy nàng lắc mông rồi."

"Hia hia hia… Chị tắm sạch rồi, không có nước nha, la la la…"

"Mẹ, người nhìn, người nhìn xem, nàng lại lắc mông kìa…"

"Pia~pia~ "

"Tại sao mẹ lại đánh con, không phải con lắc, là Uyển Uyển."

"Há, mẹ thấy thịt trên mông của con nhiều hơn cho nên thuận tay."

Huyên Huyên: \-_-||

"Hì hì…"

"Hia hia hia…"

"Pia~pia~ "

"Ai nha, tại sao chị lại đánh mông em?" Đào Tử kinh hô.

Thì ra Huyên Huyên tức quá nên đánh hai cái ở trên mông Đào Tử.

"Bởi vì thịt trên mông em nhiều, hì hì…"

"Gào gừ… Em cắn chị nha."

"Ha ha, chị không sợ ngươi, em là đồ khỉ con không lông."

"Còn nói em, chị cũng vậy."

"Chị có lông, em nhìn này, một mảng lông."

"Pia~pia~ "

Hai người đang chơi đùa thì mông bỗng nhiên bị đánh một cái.

"Hia hia hia…"

"Thực sự là, ba đứa nhóc này tắm thôi mà cũng ầm ĩ." Trong phòng khách, Lưu Vãn Chiếu nói với Hà Tứ Hải.

"Nếu như trẻ nhỏ mà không ầm ĩ còn gọi là trẻ nhỏ sao? Chờ sau khi con của chúng ta ra đời, phỏng chừng sẽ càng làm ầm ĩ hơn."

"Ai, trông trẻ có phải là sẽ rất khổ cực hay không." Lưu Vãn Chiếu nói.

Hiện tại chỉ có một mình Đào Tử, hơn nữa nàng còn rất hiểu chuyện, căn bản không cần Lưu Vãn Chiếu lo lắng cái gì.

Nhưng mà chờ sau khi con của mình được sinh ra, chuyện sẽ nhiều hơn, Lưu Vãn Chiếu có chút phát sầu.

"Nếu như không được thì có thể thuê người về chăm sóc."

"Không muốn, mời người tới em không yên lòng, để mẹ em hoặc là mẹ anh giúp đỡ một chút là được."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút, "Hay là thôi đi, mẹ em chăm sóc Huyên Huyên đã đủ khổ cực rồi, không nên lại làm phiền nàng, về phần mẹ anh…"

"Anh đừng nghĩ nhiều, không phải là em bảo mẹ anh đến, là nàng nói với em, chờ sau khi em sinh đứa nhỏ, nàng hy vọng có thể giúp đỡ trong việc chăm sóc."

"Vậy sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì thoáng trầm tư một chút rồi nói: "Cũng được, đến lúc đó sẽ bảo mấy người bà nội cùng lại đây, anh nghĩ có đứa bé ở nhà, nàng hẳn là sẽ không cảm thấy phát chán nữa."

"Thật sao?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lộ ra vẻ mừng rỡ.

"Anh còn có thể nói đùa em trong mấy việc như này hay sao?"

"Em gọi điện thoại nói lại với mẹ, nàng nhất định sẽ rất là cao hứng."

Lưu Vãn Chiếu nói xong, hào hứng đi ra hành lang ngoài phòng để gọi điện thoại.

Lưu Vãn Chiếu đương nhiên là hiểu rõ quan hệ của Hà Tứ Hải và Dương Bội Lan.

Dương Bội Lan muốn trông cháu giúp Hà Tứ Hải, một mặt dù sao cũng là cháu trai của mình, mặt khác chính là muốn cố gắng bù đắp quá khứ.

Nhưng mà nàng lại lo lắng Hà Tứ Hải không đồng ý, dù sao nàng là ngừi có "Tiền án", ai lại yên tâm giao con cho nàng chăm sóc đây?

Cho nên nàng đã nói lại suy nghĩ của mình với Lưu Vãn Chiếu, chính là hi vọng Lưu Vãn Chiếu có thể nói một chút với Hà Tứ Hải.

Lưu Vãn Chiếu cũng có chút lo lắng sẽ khiến cho Hà Tứ Hải không cao hứng, cho nên chỉ khi gặp đúng cơ hội nàng mới nhắc đến việc này.

Hiện tại thấy Hà Tứ Hải đồng ý, nàng cũng rất cao hứng, một mặt là đứa nhỏ sau này sẽ có thêm một người chăm sóc.

Mặt khác, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Dương Bội Lan bàn giao, làm cho nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Vãn Chiếu, có chuyện gì mà gọi điện thoại cho mẹ vậy?"

Dương Bội Lan nhận được điện thoại của Lưu Vãn Chiếu, cũng rất là vui mừng.

"Nào có, tuần trước con mới gọi điện thoại cho mẹ mà?"

"Đúng rồi, con đã nhận được những đặc sản núi rừng mà mẹ gửi qua bên kia chưa? Đều là nhà chúng ta bên này trồng được, mẹ đều đã làm khô sạch rồi, khẳng định là tốt hơn so với việc mua ở bên ngoài."

"Đều nhận được rồi, cảm ơn mẹ."

"Khách sáo cái gì, đều là chuyện nên làm, con hiện tại đang có mang, phải ăn nhiều nghỉ ngơi nhiều…"

Dương Bội Lan không ngừng căn dặn qua điện thoại, rất là không yên lòng.

Nàng cũng muốn tự mình chăm sóc cho Lưu Vãn Chiếu, để cho nàng ăn được, uống tốt, nghỉ ngơi tốt.

Nếu là gia đình bình thường thì chỉ cần con dâu đồng ý là được, căn bản không cần trưng cầu ý kiến của con trai.

Nhưng mà Dương Bội Lan lại không được, nàng lo lắng sẽ khiến cho Hà Tứ Hải phản cảm.

Hơn nữa bà nội cũng không đồng ý, cảm thấy vẫn nên cho người trẻ tuổi thêm chút không gian.

Nàng cũng không phải là không muốn giúp đỡ mấy người Hà Tứ Hải, mà là có lúc xa cách một chút mới tốt, mỗi ngày cùng nhau cũng không chắc là chuyện tốt. Tuy rằng nàng đã lớn tuổi, thế nhưng vẫn hiểu mấy chuyện này.

"Mẹ, con nói với Tứ Hải rồi, hắn đồng ý rồi, chờ sau khi sinh em bé, còn phải làm phiền mẹ chăm sóc."

"Đồng ý rồi? Hẳn là, hẳn là…"

Lưu Vãn Chiếu đều có thể cảm nhận được dáng vẻ vui vẻ của Dương Bội Lan qua điện thoại.

"Tứ Hải còn nói, đến lúc đó sẽ để cho ba và bà nội cùng lại đây, nói có em bé rồi, bà nội cũng sẽ không cảm thấy phát chán nữa."

"Được, được, để mẹ nói lại tin tức tốt này cho bà nội của Tứ Hải." Dương Bội Lan nói xong thì hào hứng cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Lưu Vãn Chiếu sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười. Nàng đang còn có nhiều lời chưa nói xong mà, nhưng mà nàng cũng hiểu cho tâm trạng của Dương Bội Lan.

Lưu Vãn Chiếu cất điện thoại di động, đi trở về trong phòng.

Thấy ba đứa nhóc đã tắm xong và đi ra ngoài.

Bọn nhóc đang xếp hàng ngồi uống nước trái cây, trên người mặc quần áo mà Lưu Vãn Chiếu ngày hôm nay mới mua cho.

"Đứng lên đến cho chị nhìn một chút, có xinh đẹp hay không?"

"Không cần đứng lên làm gì, em đáng yêu như thế, mặc cái gì đều đẹp cả." Huyên Huyên nâng cốc nói.

"Em nói đứa nhỏ như em này, đáng yêu thì đúng thật là đáng yêu, làm sao lại mọc ra một cái miệng thế?"

Huyên Huyên chớp chớp con mắt, không hiểu được, người không có miệng thì nói như thế nào? Làm sao ăn cơm? Chẳng phải là biến thành người câm? Chẳng phải là phải chết đói hay sao?

Thế là nàng quay đầu nhìn về phía mẹ bên cạnh.

"Chị đang chê con lải nhà lải nhải. " Tôn Nhạc Dao cười nói.

Huyên Huyên: o( ̄ヘ ̄o#)

"Em muốn đánh nhau với chị." Huyên Huyên nổi giận đùng đùng nói.

"Em chắc chắn chứ?"

"Em… Em có mẹ."

"Mẹ già rồi, còn đánh nhau? Cẩn thận kẻo đánh vỡ cái xương già này của mẹ đó." Tôn Nhạc Dao cười ha ha.

Thế là Huyên Huyên nhìn về phía Đào Tử và Uyển Uyển.

Huyên Huyên: →_→

Uyển Uyển: →_→

Đào Tử: →_→

Huyên Huyên: (ー`′ー)

Hai "Thư đồng" nhỏ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment