"Đào Tử, đã dậy hay chưa?" Hà Tứ Hải đứng ở trong phòng khách hô.
"Dậy rồi."
"Dây rồi thì nhanh mặc quần áo rồi đi ra."
"Được."
Nghe Đào Tử đáp ứng thẳng thắn, Hà Tứ Hải xoay người đi vào trong sân, phơi hoa quả khô mà Dương Bội Lan gửi đến ở trong sân, phòng ngừa mốc meo.
Lưu Vãn Chiếu đang hoạt động thân thể ở trong sân thấy thế thì đi qua giúp đỡ.
Chờ phơi hoa quả khô xong, Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cùng trở về phòng chuẩn bị ăn sáng.
Nhưng mà vẫn chưa thấy Đào Tử đi ra từ gian phòng, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
"Đào Tử, mặc quần áo xong chưa?"
"Tới ngay." Đào Tử lớn tiếng đáp lại.
"Em chải đầu giúp nàng một chút, anh đi bưng bữa sáng." Hà Tứ Hải xoay người đi vào nhà bếp.
Nhưng mà hắn chưa kịp bưng bữa sáng ra đã nghe thấy tiếng cười của Lưu Vãn Chiếu.
Chờ sau khi hắn đi ra ngoài, liền thấy Đào Tử mặc đồ hóa trang đứng ở trong phòng khách.
Đồ hóa trang của nàng là một con gà trống lớn, eo tròn mông lớn, mập mạp, cộng với người lại nhỏ, đi lên vẫy một cái, quả thực là đáng yêu đến nổ tung.
Nhưng mà đây là mùa hè, cho dù sáng sớm còn mát mẻ, nhưng mặc đồ hóa trang dày như này qua một hồi, trên đầu đã có vết mồ hôi.
"Ba không phải đã đặt quần áo mặc ngày hôm nay của con ở cuối giường hay sao?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì nữa.
"Chúng con ngày hôm nay muốn biểu diễn." Nhóc con nói với dáng vẻ ngây ngốc.
"Vậy cũng phải đợi đến lúc biểu diễn lại mặc chứ, nào ai mặc từ bây giờ?"
"Như vậy sao?"
"Đương nhiên là như vậy, Vãn Chiếu, em thay quần áo giúp nàng đi, ngày hôm nay không nên để bị muộn."
Đào Tử nghe nói đến muộn, lập tức sốt ruột rồi, xoay người liền chạy về phía gian phòng.
Chờ ăn sáng xong, người một nhà liền xuất phát. Lưu Vãn Chiếu thay một bộ hán phục. Hán phục rộng rãi che khuất bụng của nàng, khiến người ta không thể nhìn ra là nàng đang mang thai.
Không chỉ như thế, hán phục xinh đẹp còn làm nổi bật lên khí chất dịu dàng hiền thục của nàng, giống như là thần tượng trong phim cổ trang đi ra.
"Tham gia một buổi họp phụ huynh, em cần phải như thế à?"
Hà Tứ Hải nhận ra được nàng còn trang điểm nhạt, rồi là chuẩn bị quần áo tỉ mỉ.
"Đương nhiên là cần, em muốn cho những bạn nhỏ khác biết, Đào Tử có một người mẹ xinh đẹp."
"Hì hì, mẹ nói đúng." Đào Tử chủ động kéo tay Lưu Vãn Chiếu.
Chờ ra cửa sân, Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đã mang theo Huyên Huyên chờ ở trước cửa rồi.
Huyên Huyên đóng vai một con vịt con, đồ hóa trang được Lưu Trung Mưu xách ở trong tay, mà nàng thì đang ngồi nhổ cỏ ở bên góc tường.
Là nhổ cỏ thật sự, không phải là nói suông.
Bên góc tường trong sân mọc một đống cỏ dại thẳng tắp, nàng dùng sức kéo, hì hục, xem ra còn dùng không ít sức.
Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao cũng không quản nàng, đứng ở phía sau vừa cười vừa nhìn nàng.
Thấy Đào Tử đi ra, Huyên Huyên lúc này mới từ bỏ trò chơi "Ngu xuẩn" này.
"Ba mẹ, các người ngày hôm nay đều đi luôn sao?” Hà Tứ Hải tiến lên bắt chuyện.
"Đúng vậy, ngày hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi đầu tiên sau khi Huyên Huyên đi nhà trẻ, Một ngày quan trọng như vậy, hai người đương nhiên là phải cùng tham dự rồi." Lưu Trung Mưu cười nói.
Hắn nghĩ như thế cũng không ngoài ý muốn, Hà Tứ Hải cũng nghĩ tương tự.
Thế là hai nhà người kết bạn đồng hành, nhưng mà đi được nửa đường, Hà Tứ Hải nhớ đến một chuyện.
"Các người chờ một chút, để con hỏi xem Uyển Uyển có muốn đi cùng hay không."
Hà Tứ Hải nói xong liền đi về phía nhà của Uyển Uyển. Đào Tử và Huyên Huyên lập tức đuổi theo từ phía sau.
Nhà của Uyển Uyển mua sớm hơn nhà của Hà Tứ Hải, cho nên cũng không kề nhau, nhưng mà diện tích cũng không nhỏ, sân được Chu Ngọc Quyên quy hoạch rất chỉnh tề.
"Uyển Uyển…"
Hà Tứ Hải còn chưa đi tới cửa, Đào Tử và Huyên Huyên đã chạy đến trước cửa sân, hướng về bên trong rồi hô to.
Uyển Uyển ở bên trong phòng nghe thấy tiếng thì lập tức chạy ra, theo sau chính là Chu Ngọc Quyên.
"Đào Tử, Huyên Huyên…. Hia hia hia… Các em tới tìm chị chơi đùa sao?"
"Không phải, ngày hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, nhà trẻ có biểu diễn tiết mục, em có muốn đi xem cùng với mọi người hay không?" Hà Tứ Hải đi lên trước hỏi.
"Muốn." Uyển Uyển không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Chu Ngọc Quyên rõ ràng Hà Tứ Hải vì sao làm như vậy. Nàng cười cười rồi gật đầu ngỏ ý cảm ơn với hắn.
"Tạm biệt mẹ." Uyển Uyển đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn mở cửa chạy ra ngoài.
"Chờ đã." Lúc này Chu Ngọc Quyên gọi nàng lại.
Uyển Uyển quay đầu lại nghi hoặc mà nhìn về phía nàng.
"Mang theo bình nước nhỏ, trời nóng như thế, nếu khát thì làm sao bây giờ?" Chu Ngọc Quyên cười nói, sau đó chuẩn bị xoay người đi lấy bình nước nhỏ giúp nàng.
Nhưng vào lúc này, đã thấy Uyển Uyển móc móc ở trong túi trước ngực, sau đó kéo một cái, bình nước nhỏ liền xuất ở trong tay nàng.
Túi áo nhỏ như vậy hoàn toàn không thể chứa nổi ấm nước nhỏ của nàng, không khoa học một chút nào.
"Hia hia hia…"
"Con đó nha." Chu Ngọc Quyên tràn đầy cưng chiều mà gõ gõ đầu nhỏ của nàng.
"Phải làm bé ngoan nghe lời, lúc Đào Tử và Huyên Huyên biểu diễn tiết mục thì không nên quấy rầy đến các nàng."
"Con là nghe lời nhất, con vô cùng ngoan."
"Mẹ biết rồi, đi đi." Chu Ngọc Quyên nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nhỏ của nàng một hồi.
Sau đó nhìn Uyển Uyển hưng phấn chạy đi cùng Đào Tử và Huyên Huyên, nàng không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.
Sau khi đoàn người Hà Tứ Hải đến nhà trẻ, phát hiện phụ huynh hôm nay tới còn nhiều hơn so với ngày mở cửa trước đó.
Trên sân chơi dựng đầy lán che nắng, một lớp học là một cái lều.
Hà Tứ Hải tìm tới lều của lớp bọn nhỏ.
Ba của Thẩm Di Nhiên - Thẩm Thiên Phóng và mẹ Bùi Cẩm Tú cũng đã đến rồi, nhìn thấy bọn họ thì vội vàng đứng dậy.
Về phần Huyên Huyên và Đào Tử thì đã quay trở về phòng học rồi, là chuẩn bị cho biểu diễn.
"Mọi người đều tìm chỗ rồi ngồi xuống đi, không nên đứng, như này sẽ cản trở đến việc quan sát của người phía sau, mặt khác không được quá ồn ào…"
Có mấy giáo viên cầm loa lớn duy trì trật tự.
Một người trong đó đi qua, nhìn thấy Uyển Uyển ngồi ở bên cạnh Hà Tứ Hải.
Hơi kinh ngạc nói: "Bạn nhỏ, em trở về phòng học trước đi, không thể ở cùng ba mẹ nha."
"(⊙o⊙)…" Uyển Uyển có chút sửng sốt rồi, sau đó ngơ ngác mà đứng lên.
Lưu Vãn Chiếu có chút buồn cười mà kéo nàng lại.
"Giáo viên, nàng không phải là bạn học ở đây, ngày hôm nay nàng đến đây để xem biểu diễn tiết mục cùng với chúng tôi."
Giáo viên nghe vậy lúc này mới chợt hiểu, hơi ngượng ngùng mà xin lỗi.
Uyển Uyển lúc này lại lờ mờ bị đè ngồi xuống.
"Uống nước đi, hẳn là sắp bắt đầu rồi." Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển.
Nhóc con rất nghe lời, ôm ấm nước nhỏ đưa lên miệng.
Ánh mắt Hà Tứ Hải nhìn về sân khấu phía trước.
Có mấy cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp đang chuẩn bị cho tiết mục mở màn ở trên sân khấu.
"Có phải là rất đẹp hay không?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh lặng lẽ hỏi.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại.
"Không đẹp bằng em. "
"Hia hia hia…"
"Em cười cái gì?"
"Ông chủ yêu dì Lưu."
"Đúng, thật biết nói chuyện." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
"Không phải, là sợ vợ… hia hia hia…"
Hà Tứ Hải: …
Lưu Vãn Chiếu "Xì xì" một tiếng rồi nở nụ cười.
Cái tay đang sờ đầu nhỏ của nàng còn chưa buông ra, thế là lập tức chuyển thành gõ nhẹ một cái.
"Không cần thêm câu phía sau này vào."
"Hia hia hia…"
Nhóc con che đầu nhỏ cười ngây ngô.
------
Dịch: MBMH Translate