"Ba ba, ba xem, ba xem, đây là huy chương nha."
Đào Tử cao hứng giơ huy chương vàng trước ngực cho Hà Tứ Hải nhìn.
Thứ đồ chơi này nhìn như vàng, trên thực tế là đồng, thậm chí có thể còn không phải là đồng, nhưng mà sờ rất có cảm xúc, trọng lượng cũng không nhẹ, đúng là không khác gì thật.
Một mặt có chữ ngày quốc tế thiếu như thứ 11 của nhà trẻ Dương Quang.
Một mặt khác là chữ phần thưởng biểu diễn tốt nhất.
Trên thực tế có rất nhiều huy chương như vậy, hầu như mỗi một bạn nhỏ tham gia biểu diễn ngày hôm nay đều có một tấm.
Huyên Huyên cũng không ngoại lệ, nàng đang khoe khoang với ba mẹ của mình, khoe khoang xong còn đi tìm ba mẹ của Thẩm Di Nhiên khoe khoang.
Mọi người đều cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà vì không làm tổn thương đến tâm trẻ nhỏ, đều khen ngợi nàng một phen, cổ vũ một phen.
Người cảm giác không vui ở tại hiện trường đại khái chỉ có Uyển Uyển, nàng không khỏi cảm thấy ước ao.
Tay nhỏ không ngừng sờ sờ huy chương trước ngực Đào Tử.
"Cái này là của em." Đào Tử chỉ lo Uyển Uyển sẽ cướp đi mất.
"Biết là của con rồi, Uyển Uyển chỉ là muốn nhìn một chút."
"Hia hia hia…. Chị chỉ nhìn một chút." Uyển Uyển cười nói.
Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải lại nghe ra một chút buồn bã trong tiếng cười kia của nàng, nhìn dáng vẻ thì hình như là rất muốn.
Nhưng mà Đào Tử và Huyên Huyên đều coi nó là bảo bối, cũng không thể lấy của các nàng cho Uyển Uyển được?
Chuyện này đối với Đào Tử và Huyên Huyên mà nói, là cực không công bằng.
"Nếu như em thích, chờ học kỳ sau, em cũng đi nhà trẻ, đến lúc đó em cũng biểu diễn một tiết mục, nhận được một tấm huy chương." Hà Tứ Hải nhân cơ hội nói.
"Hia hia hia…"
Nhóc con nghe vậy thì ánh mắt phập phù, nhìn xung quanh không nói lời nào.
Hà Tứ Hải cũng quen rồi, mỗi lần nói đến chuyện nhà trẻ, nàng luôn có phản ứng như thế.
"Cậu có thích không?" Đúng lúc này, Thẩm Di Nhiên đứng ở bên cạnh hỏi.
Nhóc con này sau khi nhận được huy chương, từ đầu đến cuối đều bày ra dáng vẻ chẳng sao cả.
"Hia hia hia…" Uyển Uyển rất thành thực mà gật gật đầu.
"Vậy cho cậu cái này." Thẩm Di Nhiên trực tiếp lấy huy chương trên cổ mình xuống rồi đeo vào trên cổ cho Uyển Uyển.
"Hia…"
Uyển Uyển giật mình đến mức quên nở nụ cười.
"Không được, chuyện này sao có thể." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Không sao, trong nhà của chúng tôi còn có." Ba của Thẩm Di Nhiên - Thẩm Thiên Phóng vội vàng nói.
"Còn có?" Hà Tứ Hải có chút không rõ.
"Đúng rồi, trong nhà cháu còn có một cái, năm ngoái nhận được lúc biểu diễn tiết mục." Thẩm Di Nhiên nói.
Thì ra ngày quốc tế thiếu nhi hàng năm, bạn nhỏ chỉ cần lên sân khấu biểu diễn đều sẽ nhận được một tấm.
Được rồi, nếu đã như vậy, Uyển Uyển lại thích, Hà Tứ Hải cũng không có từ chối nữa.
Hắn quay đầu nói với Uyển Uyển đang nhìn hắn với vẻ mặt tràn đầy chờ mong: "Nếu Thẩm Di Nhiên tặng cho em thì em liền cầm đi, nhưng mà em phải cảm ơn nàng."
"Cảm ơn cậu." Uyển Uyển lập tức vui vẻ nói với Thẩm Di Nhiên.
Thẩm Di Nhiên vô tình khoát tay áo một cái.
"Chúng ta là bạn tốt."
"Hia hia hia…. Bạn tốt."
Uyển Uyển nói xong, lại nói với Thẩm Thiên Phóng: "Ba của Nhiên Nhiên, cảm ơn ạ."
Lại quay đầu nhìn về phía Bùi Cẩm Tú rồi nói: "Mẹ của Nhiên Nhiên, cảm tạ dì."
"Cô nhóc này đúng là lễ phép." Bùi Cẩm Tú cười khen ngợi.
Đúng lúc này, nàng đưa tay móc móc trong túi áo ở trước ngực, sau đó kéo một cái, kéo ra một cái túi lưới.
Hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng và Bùi Cẩm Tú đều giật mình trợn mắt lên.
Thứ đồ chơi này sao có thể bỏ vừa trong cái túi nhỏ kia được?
Đúng lúc này, Uyển Uyển mở túi lưới ra, đưa tới trước mặt Thẩm Di Nhiên rồi nói: "Cậu chọn một cái đi."
Thẩm Di Nhiên nhìn bảo thạch đủ loại màu sắc ở trong túi lưới, cũng không khách sáo, trực tiếp lựa chọn một viên ngọc thạch.
"Tặng cho cậu đó." Uyển Uyển rất hào phóng nói.
Sau đó đóng túi lưới lại, rồi lại nhét túi bảo thạch lớn kia vào trong túi nhỏ trước ngực mình, nó lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thẩm Thiên Phóng và Bùi Cẩm Tú: …
Đồ chơi này không khoa học một chút nào.
"Cậu để ở đâu rồi?"
Thẩm Di Nhiên trực tiếp bắt đầu sờ về phía ngực của Uyển Uyển, đều là bạn nhỏ, cũng đều là con gái, đương nhiên là không kiêng dè chút nào.
"Hia hia hia… Thật ngứa, thật ngứa…" Uyển Uyển co vai tránh né.
"Vậy cậu nói cho tớ, cậu để túi bảo thạch lớn kia ở chỗ nào rồi?"
"Trong túi tiền."
"Lừa người, túi áo của cậu nhỏ như vậy, làm sao có khả năng để vào được?"
"Hia hia hia…"
Uyển Uyển cười không trả lời, nàng lại không phải là đứa đứa ngốc, ngoài ông chủ ra nàng sẽ không nói bí mật này cho bất kỳ người nào.
"Đừng hỏi, nàng sẽ không nói đâu, →_→" Huyên Huyên đi lên nhỏ giọng nói.
Nàng và Đào Tử đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần, thế nhưng Uyển Uyển chính là không nói.
"Hia hia hia…" Uyển Uyển che miệng cười.
"Là ma pháp." Đào Tử nói với vẻ rất khẳng định.
"Ma pháp?" Thẩm Di Nhiên biểu thị không quá tin tưởng.
"Phía trên thế giới này mới không có ma pháp, đều là lừa trẻ nhỏ." Thẩm Di Nhiên nói.
Thẩm Di Nhiên không tin, ba mẹ của nàng thì lại tin.
Bọn họ trước dó cũng biết Uyển Uyển không phải là đứa nhỏ bình thường, nghĩ như vậy thì mọi chuyện cũng là hợp tình hợp lý.
"Có ma pháp." Đào Tử nói với vẻ mặt thành thật.
"Chính là không có."
"Chính là có."
"Vậy cậu chứng minh cho tớ xem đi." Thẩm Di Nhiên hầm hừ nói.
"Tớ… Tớ không biết ma pháp nha."
"Đó chính là lừa người."
"Tớ không lừa người, ba ba tớ biết ma pháp, Huyên Huyên cũng biết ma pháp." Đào Tử cuống lên.
"Vậy tại sao cậu lại không biết?"
Đào Tử: o(╥﹏╥)o
"Ba ba, vì sao con lại không biết ma pháp?" Đào Tử nghe vậy thì buồn bã mà hỏi Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói: "Con biết ma pháp, chỉ có điều chính con không biết mà thôi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
"Vậy tại sao chính con lại không biết?"
"Ma pháp rất thần kỳ, con mà tự mình biết thì sedx không dùng được, ở trong tình huống không biết mới có khả năng sử dụng được ma pháp nha." Hà Tứ Hải an ủi.
"Vậy con biết ma pháp gì."
"Con nha, biết ma pháp may mắn, muốn cái gì, sẽ có cái đó." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ?"
Đào Tử chợt nhớ tới cái gì, hình như thật sự là có ma pháp như vậy.
"Cho nên, con phải luôn thật vui vẻ, đồng thời lòng mang thiện lương." Hà Tứ Hải tiếp tục nói.
"Tại sao vậy chứ?"
"Bởi vì nếu như con muốn việc không tốt, nếu như thật sự xảy ra thì phải làm sao bây giờ?"
"Há, nha…" Đào Tử nghiêm túc gật gật đầu.
"Ba ba của Đào Tử, Đào Tử thật sự biết ma pháp sao?"
"Đương nhiên, nàng gọi là Đào Tử, đại biểu cho may mắn nha, nàng là đào may mắn." Hà Tứ Hải cười và giải thích cho nàng.
"Đào Tử, Đào Tử, vậy cậu cũng sử dụng ma pháp cho tớ xem một chút đi." Thẩm Di Nhiên hưng phấn nói.
Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu, hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng ở bên cạnh cười nhìn bọn nhỏ chơi đùa.
Về phần lời nói của Hà Tứ Hải với Đào Tử, bọn họ chỉ xem là an ủi trẻ nhỏ, cũng không hề để ý.
Bởi vì bọn họ cũng đều biết, Đào Tử chỉ là một đứa nhỏ bình thường mà thôi.
"Vậy sử dụng ma pháp gì đây?" Đào Tử nghiêng đầu suy tư.
"Ha ha, để trời thổi chút gió, nóng người chết rồi…"
Huyên Huyên lè lưỡi, hệt như một con chó con.
"Được nha."
Đào Tử nghe vậy, há miệng, thổi với vào mặt Huyên Huyên.
"Ha ha…"
Mấy đứa nhóc đều vui vẻ, ngay cả mấy người lớn đều không nhịn được cười.
Đây quả nhiên là ma pháp, ma pháp gió.
Nhưng chính là vào lúc này, bỗng nhiên có một cơn gió thổi tới, thổi cho tóc Huyên Huyên bay ngược ra sau, thổi đến mức nàng không mở mắt nổi, thổi đến mức nàng thiếu chút là đặt mông ngồi dưới đất.
Gió nổi lên rồi…
Bọn nhỏ vui cười hoan hô.
Mà hai vợ chồng Lưu Trung Mưu và hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng thì lại sửng sốt, nhìn Đào Tử với vẻ mặt kinh ngạc.
Đây chỉ là trùng hợp, hay là Đào Tử thật sự có ma pháp may mắn?
------
Dịch: MBMH Translate